Cưới chui tổng giám đốc xin bình tĩnh - ngu thiên tầm; Rau quấn cổ 1 vòng có đẻ thường được không; Giáo án hoạt động góc chủ đề "trường mầm non" Việt nam là thành viên thứ bao nhiêu của liên hợp quốc Home / Tổng hợp / bí mật tam giác vàng tập 39. Bí Mật Tam Giác Vàng Tập 39. 18/05/2022. vn2 Vietsub Thuyết minh Lồng giờ đồng hồ Phim Bi Mat Tam Giac Vang tap 38-End HD Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh. 10/10/2021. Đăng ký: Cưới chui, Tổng Giám đốc xin bình tĩnh Tác giả: Ngu Thiên Tầm NINI109, 12/10/17 #415. khanh0303, Tiểu Dịch, Băng Băng and 2 others like this. Tiểu Dịch.Ma đạo tổ sư . Super Member. 835/994. Chân Nhân Bất Lộ Chúa Tể Chi Vương Bạn đang theo dõi truyen full Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh của tác giả Ngu Thiên Tầm rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh Hoàn (full) - Ngu Thiên Tầm: 49470 : 4 năm 3 months : Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng Hoàn (full) - Nông Gia Nữu Nữu: 76223 : 4 năm 5 months : Giới thiệu & Điều khoản dịch vụ j67zSW. "Tổng giám đốc Trình, ngài định để Bạch tiểu thư và phu nhân ở cùng một đoàn phim?"Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua Hàn Lỗi, nhíu mày trầm giọng nói "Bằng không, tôi giữ cô ta lại để làm gì?"Nghe vậy, khóe môi Hàn Lỗi co rút, quả nhiên, giống như anh nghĩ, vị tổng giám đốc này thật sự là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống!"Trợ lý Hàn.""Dạ? Vâng, tổng giám đốc.""Cậu đang mắng tôi?""..." Hàn Lỗi kinh sợ, nhịn không được chửi thề, khỉ thật, vậy mà cũng biết? Nhưng anh lại không dám thừa nhận, đành vội vàng lắc đầu. Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của anh ta, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói "Ngài mai cậu phải sang Pháp một chuyến.""Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi thấy tổng giám đốc không hề so đo tính toán thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong căn hộ của Tô Nhan, hai cô gái ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ!Cuối cùng đồng loạt rơi vào xấp kịch bản trên bàn trà, sau đó..."Cậu bị ngu à, dĩ nhiên phải nhận, cậu đừng có nói là cậu không muốn đóng phim, tớ không tin." Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan nói. Tô Nhan nhìn vẻ mặt hưng phấn không thôi của Tiết Cầm Cầm, ngã người xuống sô pha, ôm gối thở dài nói "Cầm Cầm, cậu phải biết là con đường này không tốt, làng giải trí là nơi thế nào tớ đã rõ quá rồi, có biết bao người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại có biết bao bí mật không muốn ai biết."Tiết Cầm Cầm nghe nói xong thì trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Nhan nói "Vậy cậu định làm gì, không thể không nói đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một đó."Tô Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Dĩ nhiên tớ biết đây là cơ hội hiếm có cỡ nào, nhưng mà, Cầm Cầm, tớ sợ..."Tiết Cầm Cầm nhìn cô chốc lát, tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói "Không phải sợ, chỉ cần cậu cẩn thận là được, huống chi dù có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chẳng phải cậu vẫn còn một thân phận khác có thể bảo vệ được mình hay sao."Nghe vậy, mắt Tô Nhan bỗng sáng lên, nhìn Tiết Cầm Cầm như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe môi cong lên, vỗ vai Tiết Cầm Cầm cười nói. "Cầm Cầm, cậu thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn."Tiết Cầm Cầm cười đắc chí, chớp mắt nói "Ha ha, không cần khách sáo, sau này tớ sẽ trở thành bạn thân của ngôi sao lớn Tô Nhan, hahahaha...""..."Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Tô Nhan cũng đưa ra quyết định, sống thì phải biết mạo hiểm. "Tô Nhan, cậu làm được mà."Khi cô bước vào trường quay, cô nhận ra có vô số ánh mắt chíu vào người mình, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, thầm an ủi mình. Tô Nhan, mày phải quen dần đi, nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ phải thích ứng với những ánh mắt của người xung quanh. "Đạo diễn."Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó hỏi "Đã thuộc kịch bản chưa?"Tô Nhan sửng sốt, như không ngờ tới đạo diễn sẽ trực tiếp hỏi cô đã học thuộc kịch bản chưa. "Thuộc rồi."Đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Nhan với vẻ bí hiểm nói "Vậy thì tốt, nhanh đi thay trang phục đi.""Dạ, được." Tô Nhan vừa đi vừa thắc mắc, cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Đạo diễn nhìn theo bóng lưng Tô Nhan, hai mắt nheo lại đầy suy tư, nhớ lại những lời người đó đã nói với hắn ngày đó. "Đừng có nhiều chuyện, cô ấy không phải là người mà bất kỳ ai trong các ông có thể đụng tới."Bất kỳ ai trong bọn ông? Tô Nhan này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bốn năm trước..."Phu nhân, đây là giấy hôn thú của cô và tổng giám đốc Trình, xin cô cất kỹ."Tô Nhan nhìn tờ giấy đỏ chót trên tay, kinh ngạc đến mức không nói được, chỉ nhìn Hàn Lỗi."Anh, chuyện, chuyện này, ở đâu ra? Tôi, tôi đâu có... với anh ta...""Là như vầy, phu nhân, xin hỏi có phải cô đã đồng ý sẽ kết hôn với tổng giám đốc Trình không?""Đúng, hình như là như thế...""Vậy là được rồi, cô đã đồng ý, vậy xin cầm giấy hôn thú, đừng có vứt nó, tôi còn có việc phải đi trước.""Này, anh..."Tô Nhan dựa vào vách tường, lắc đầu, thở dài một cái, đến bây giờ cô vẫn còn rối rắm, giấy hôn thú này sao có thể là thật chứ? Nhưng cô lại không thể không tin đây là sự vì bọn họ đã kết hôn, đã là vợ chồng hợp bọn họ chỉ mới gặp mặt có một lần, cô cũng chưa đến cục dân chính với anh ta, sao lại có giấy đăng ký?Ngày đó, ở trên xe..."Tô Nhan, kết hôn với tôi, tôi có thể cho em cô sang Pháp du học."Chỉ một câu nói, đã khiến tim cô đập liên hồi, từ nhỏ em cô đã không được học trường nó muốn, nhưng mộng đẹp của em trai luôn là nhà thiết kế xe nên, cô dao động, vì mộng đẹp của em, cô bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, nhưng vừa xuống xe cô đã hối hận, nhưng cô còn chưa có cơ hội để đổi ý thì trợ lý của anh ta đã giao giấy hôn thú cho cô em trai cũng được đi Pháp như ý nguyện, học trường nó muốn học nhất, nghe nói có người giúp đỡ, nhưng cô biết, anh ta đang thực hiện lời hứa của mà, sao lại là cô? Muốn kết hôn với cô vậy sao suốt bốn năm trời lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô?Là vì cái gì?Giờ phút này, Tô Nhan nghĩ mãi nhưng vẫn không ra, mãi đến rất lâu sau đó, cô mới biết được nguyên nhân...Lấy điện thoại ra xem giờ, đã được ba mươi phút, nửa giờ, chắc anh ta đã đi ta là người bận rộn thế mà, cô nghĩ nghĩ rồi cất di động đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi cửa cô đã lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên hành mặt giống như gặp quỷ, ai có thể nói cho cô biết, sao anh ta lại ở đây, hơn nữa, còn có vẻ như đang đợi người?Đợi người?Cả cái nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, không phải là đợi cô đó chứ?Suy nghĩ này khiến cô lạnh người, rợn cả tóc cô xoay người trở lại phòng vệ sinh, vậy có lộ liễu quá không?Suy nghĩ một chút, Tô Nhan cắn răng, nhắm mắt đi tới, đi đến trước mặt anh ta thì dậm chân, khẽ gật đầu một cái rồi nói."Chào tổng giám đốc Trình." Tô Nhan nói xong định sẽ lướt qua người anh ta, rời khỏi mảnh đất thị phi nhiên, cô lại nghe anh ta nói..."Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây, tôi cho là ba mươi phút sau em mới đi ra."Dọa người...Quá đỗi kinh hoàng...Tô Nhan kinh sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trình Tự Cẩm, nửa kia trên danh nghĩa của cô, gọi tắt là phút này, Trình Tự Cẩm đang nhìn cô bằng vẻ mặt cười như không cười, nhưng ánh mắ lại thâm trầm không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chứ đừng nói là dù có cười thì cũng là cười nhạo hoặc cười lạnh mà Nhan an ủi nhịp tim đang hỗn loạn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói "Tổng giảm đốc Trình, sao anh lại ở đây?" Đúng vậy đó, sao anh lại ở đây?Không phải đang ở bên cạnh Bạch Khuynh sao? Sao lại chạy đến trước nhà về sinh chờ cô ba mươi phút, không, là hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây...Trong lúc cô đang thất thần thì cảm nhận được một hơi thở đang vờn quanh, khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức, đưa mắt nhìn, không biết từ lúc nào anh ta đã đứng trước mặt nữa, khuôn mặt còn đang tiến sát đến mặt cô, khoảng cách ngày càng ngắn lại..."Anh..." Tô Nhan kinh hãi trợn to mắt, lập tức lùi về phía sau theo bản năng... Cảnh cuối cùng là tất cả tâm kế của Lâm Mỹ đều bị phơi bày, còn Lam Linh Hi thì xóa bỏ hiềm khích lúc trước với A Niên, gương vỡ lại lành, hai người cùng đi vào nhà giam thăm Lâm Mỹ tóc ngắn mà tiều tụy trong ngục. "A Niên, Linh Hi, tôi không hề hối hận vì đã làm những chuyện thiên lý không dung kia, bởi vì tôi chỉ nỗ lực vì những gì tôi muốn. Dù nó có làm tổn thương rất nhiều người, tôi vẫn không hối hận, nếu nói đến hối hận,tôi chỉ hối hận buổi trưa ngày hạ của sáu năm trước, đã gặp các người, dẫn đến sai lầm vạn năm.""Mỹ nhi..." Lam Linh Hi tựa vào ngực A Niên, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Mỹ trong ngục, không nói gì thêm. Lâm Mỹ chỉ cười mỉa một tiếng, nhìn về phía A Niên, nói với giọng khàn khàn "A Niên, sự xuất hiện của tôi xem như là sự trừng phạt dành cho anh, trừng phạt vì lúc đầu anh đã có mưu đồ bất chính với Linh Hi, yêu cô ấy, gặp tôi, chính là sự trừng phạt dành cho anh, sau này, các người đừng quay lại đây nữa, tôi sẽ không chúc phúc cho các người đâu."Nói xong, Lâm Mỹ liền đứng lên xoay người, trong chớp mắt khi xoay người ấy, một dòng nước mắt xuôi dòng chảy xuống, trong mắt chất chứa sự hối hận vô biên, cô mang theo niềm hối hận vô tận ấy bước vào cánh cửa ngục giam. Còn Lam Linh Hi và A Niên lại nhìn nhau thật sâu, ôm chặt lấy nhau. "Linh Hi, đời này anh quyết không phụ em.""A Niên, kiếp này tình yêu của em sẽ không bao giờ thay đổi.""Cut, đóng máy.""Oa, đóng máy rồi, đóng máy rồi..."Trong nháy mắt, theo tiếng "đóng máy" của đạo diễn, tiếng hoan hô vang lên không ngừng, một bộ phim có lẽ chỉ cần ba mươi ngày là có thể chiếu xong, nhưng lại thành quả cực khổ suốt mây tháng của các cô. Theo tiếng vỗ tay hoan hô ấy, Tô Nhan gỡ còng tay và tóc giả xuống, trên mặt đầy vẻ vui thích. Thế nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy lại nhanh chóng bị câu nói của đạo diễn dập tắt."Chờ một chút, mọi người đừng đi, tổng giám đốc Trình muốn mời mọi người ăn cơm."Nụ cười của Tô Nhan cứng lại, nhưng cô biết, cơ hội gặp mặt sau này sẽ ngày càng nhiều, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp nhận, tránh né không thể giải quyết được chuyện gì. Vừa nghĩ vừa lặng lẽ đi về phía phòng hóa trang. Trong nhà hàng, trên bàn ăn tổng cộng chưa tới mười người, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cộng thêm mấy diễn viên. Dĩ nhiên, thân là nữ chính số Bạch Khuynh, Tô Nhan ắt không thể thiếu, nhưng cô hoàn toàn biến mình thành một người câm, chỉ yên lặng ngồi gắp thức ăn, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Thế nhưng, có người lại nhất quyết không chịu buông tha cho cô. "Tôi nhớ là, nữ chính số 2 hình như không phải vị tiểu thư đối diện kia, đạo diễn, có chuyện gì thế?" Trình Tự Cẩm đột nhiên mở miệng. Động tác gắp thức ăn trong tay Tô Nhan lập tức cứng đờ, cuối cùng chậm rãi để xuống, ngước mắt nhìn đạo diễn giải thích. "Tổng giám đốc Trình, là thế này, vai này trước kia là của Cố Nhược Phán, nhưng cô ấy đột nhiên nói không diễn là không diễn, người được chọn làm nữ chính số 2 lúc đầu cũng đã kín lịch, cho nên tôi để Tô Nhan đến thử, mặc dù Tô Nhan không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ấy tuyệt đối không thua kém gì so với diễn viên chuyên nghiệp."Đạo diễn lựa lời để bảo vệ Tô Nhan, điều này khiến các vị ngồi đây không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ mờ ám với nhau?Cho nên, ngay cả mắt nhìn Tô Nhan cũng lộ ra vài phần nghi ngờ. Những ánh mắt đó khiến cho thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn về phía Trình Tự Cẩm, thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt đầy hờ hững, giống như không hề biết cô, hôm nay mới chỉ là lần đầu gặp mặt. Giả bộ...Nhịn không được, liếc mắt. "Là sao? Tất cả tiền đầu tư cho bộ phim này đều do tập đoàn Chính Hằng chi trả, các người đổi diễn viên sao lại không thông báo?" Đột nhiên, Trình Tự Cẩm dằn mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên tiếng loảng xoảng, không lớn không nhỏ, lại khiến cho mấy người ở đây lạnh cả sống lưng. Ngay cả đạo diễn cũng cứng lại, nhìn người đàn ông chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho cả thành phố X này run chuyển, bỗng cảm thấy mê mang tột độ. Tác giảNgu Thiên Tầm Thể loạiNgôn Tình NguồnDĐ Lê Quý Đôn Trạng tháiFull Edit SCR0811 Độ dài 107 chương Kết cục Giới thiệu ngắn gọn Một âm mưu, một lần giúp đỡ, bọn họ trở thành vợ chồng, lại bị giới nghệ sĩ cho rằng anh là kim chủ của cô. Đoạn trích Lúc đó, cô đã trở thành nữ diễn viên mới có ảnh hưởng nhất của làng giải trí. "Nghe nói em muốn quay phim?" Người đàn ông chôn đầu vào cổ cô, trầm giọng nói. "Đúng." "Nghe nói, có diễn *, còn diễn đến cả... kết cục?" Người đàn ông trầm giọng hỏi lần nữa. "Vâng, đúng vậy." Cô gái bắt đầu run lên. "Bà xã à, đức hạnh của em đâu rồi? Ranh giới cuối cùng của em ở đâu hả?" "Trình Tự Cẩm, anh đủ rồi đó, đức hạnh và ranh giới cuối cùng của anh ở đâu thì của em cũng ở đó đó." "Bà xã, tụi nó vỡ hết trong cái miệng nhỏ phía dưới của em rồi." "..." * Khi sự thật từng chút, từng chút một được phơi bày, nhìn lại những tháng ngày ấm áp đã qua, ai mới thật sự là vị thần trong trái tim u tối của người kia. “Trình Tự Cẩm, hôm nay em mới biết, thì ra anh hận một người mà cũng có thể đối xử với cô ta tốt đến vậy.” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rốt cuộc cô cũng chết tâm “Anh chính là thuốc độc.” Tại buổi lễ đón tiếp ký giả, trên màn hình lớn xuất hiện một bản ly hôn và một video clip xin rút lui. "Ông xã, vở kịch tình ái này, em diễn không được, em nhận thua, nhưng em biết anh cũng chả pTruyện này do Muối cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn neon lấp lánh,"Cạn ly, chúc mừng tớ sắp khôi phục thân phận độc thân..." Tô Nhan giơ ly rượu lên, nhìn đứa bạn Tiết Cầm Cầm của mình, hét lớn."Cạn... Hả? Cậu vừa nói cái gì thế?" Tiết Cầm Cầm vừa định cạn chén với cô liền nhìn cô chằm chằm, Nhan cười cười, ghé sát vào Tiết Cầm Cầm lớn tiếng nói "Cậu không nghe lầm, tớ muốn đưa đơn lên tòa, tớ muốn ly hôn, tớ muốn trở về thân phận độc thân."Tiết Cầm Cầm nghe nói thì đặt ly rượu xuống, kéo cô qua, hỏi "Cái gì? Cậu nói cậu muốn đưa đơn lên tòa tố tụng ly hôn?""Ừ, đúng thế! Sao cậu lại có vẻ mặt đó?" Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm, không hiểu Cầm Cầm nghe thế thì co vai lại, nói "Xong rồi, tớ bị giáng cấp từ bạn thân của Trình phu nhân xuống thành bạn thân của Tô Nhan rồi...""...""Này, Tiết Cầm Cầm, cậu muốn chết sao? Cậu nói thế là có ý gì? Làm bạn thân của Tô Nhan tớ cậu mất thể diện lắm sao? Còn nữa, cái vẻ tiếc hận trên mặt cậu là thế nào hả?" Tô Nhan nghe nói, sầm mặt xuống, căm tức nhìn cô gái đối diện, có xúc động muốn bóp chết cô người là bạn vô cùng thân, từ cấp 3 đến đại học đều học chung với nhau, mãi đến sau khi tốt nghiệp, vì nơi làm việc khác nhau nên mới tách ra, nhưng dù sao thì vẫn chung một thành phố, nên cứ đến Chủ Nhật là hai người lại hẹn gặp Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tối sầm của cô bạn, vội trưng ra nụ cười, nhích đến gần cô, nắm bả vai cô hỏi."Nhan Nhan, cậu không hối hận chứ? Anh ta là Trình Tự Cẩm, là Trình Tự Cẩm đó, chỉ với ba chữ này thôi cũng đủ để cậu đi ngang ở các thành phố X này rồi, cậu lại muốn ly hôn với anh ta?" Nói xong, Tiết Cầm Cầm vờ đặt tay lên trán Nhan đen mặt tránh cái tay đang đưa tới của cô, cắn răng nói "Tiết Cầm Cầm, cậu có ý gì? Chuyện giữa tớ và Trình Tự Cẩm thế nào cậu không phải không biết, lúc đầu cậu đã nói gì với tớ? Có phải cậu quên hết rồi không?"Tiết Cầm Cầm cong khóe môi, hồi tưởng lại ngày nào đó của bốn năm trước..."Cái gì? Cậu kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng Trình Tự Cẩm? Tô Nhan, cậu xem tớ là đứa nhóc ba tuổi sao? Cậu kết hôn với anh ta, tớ nói cho cậu biết, thật ra thì tớ đã sớm kết hôn với Beckham? Cậu có muốn khoác lác thì cũng nên nhìn lại gương đi? Người ta là Trình Tự Cẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực, người ta dựa vào đâu mà phải kết hôn với cậu, cậu đừng có nằm mộng, quốc sắc thiên hương trong tay anh ta xếp cả một xấp dày, cậu chỉ là một bông hoa dại..."Tiết Cầm Cầm đang say sưa ca thán, vừa quay đầu đã bị tờ hôn thú đập thẳng vào mặt, khiến cô trợn tròn hai mắt...Thu lại suy nghĩ, Tiết Cầm Cầm lắc đầu, nhìn Tô Nhan."Nhưng mà, sao đột nhiên cậu lại muốn tố tụng ly hôn? Không phải mấy năm nay vẫn sống rất tốt sao? À, tớ biết rồi, Tô Hạo sắp tốt nghiệp, cho nên cậu không cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta nữa, cậu muốn qua cầu rút ván?"Tô Nhan nhìn cô chằm chằm, gõ mạnh vào trán cô."Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đó, nếu không ly hôn, chẳng lẽ tớ phải sống như thế cả đời sao, cậu cũng không nghĩ thử xem, anh ta dựa vào thân phận độc thân kim cương của mình trêu chọc cả một đại đội bươm bướm, tớ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù bọn tớ không phải vợ chồng thực sự, nhưng thời gian lâu dài tớ được cái lợi gì chứ?"Lúc này Tiết Cầm Cầm mới chợt hiểu ra, vỗ vai cô nói "Ha, tớ quên mất chuyện đó, cậu không nói tớ cũng quên, quên cậu cũng phải gánh cái danh đã kết hôn, không thể nói chuyện yêu đương như người bình thường, đúng, đúng, cũng đến lúc nên ly hôn rồi, chúc cậu ly hôn vui vẻ."Lúc này Tô Nhan mới nở nụ cười, hai cô gái nâng ly chúc mừng "Cạn ly..."

cưới chui tổng giám đốc