Mệnh không có thái cực quý nhân thì bần tiện hung ác, nếu gặp được thiên đức, nguyệt đức là có cứu giải. Trong hai đức, thiên đức làm đầu, nguyệt đức thứ hai. Nó sẽ biến tài quan ấn thụ tăng lên gấp bội, làm cho can ngày thêm tốt. Nàng ngọc bội tính tình không tốt, nhưng là sẽ nghe nàng tố khổ, giúp nàng trạch đấu, chỉ đạo nàng ngược cặn bã. Thẳng đến có một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được hung danh tại bên ngoài thái tử điện hạ. Thái Hư Huyễn Ngọc: Thái Hư Huyễn Đái: Thái Hư Huyễn Hoàn: Thái Hư Huyễn Bội-- Thu phí vào Thái Hư Huyễn Cảnh 39 vàng/thành viên. Mỗi ngày 1 nhân vật có thể tham gia Thái Hư Huyễn Cảnh tối đa là 1 lần. TOP. Công ty Cổ phần VNG Địa chỉ trụ sở: Z06, Đường 13, phường Hồng ngọc đang muốn há mồm, nhìn mắt bên cạnh đỗ quyên cùng sương nhi, do dự hạ vẫn là nói ra: "Hồi tiểu thư, chúng ta trong viện có nha hoàn cùng nam nhân tư hội!" Hiện tại thái tử mất tích, hoàng đế nếu này điểm đã chết, có khả năng nhất kế thừa ngôi vị Hiện tại dưới sự "nhờ vả" của Thái tử điện hạ, Tam vương gia đang cùng Nhị quận chúa Shiho Miyano ngày ngày đến Biên Sử Các để hỗ trợ đại nhân Heiji ghi biên soạn lại chi tiết về trận chiến với quân Aba vừa trải qua để viết vào sử sách lưu truyền hậu thế Tác Giả: Tử Kim Trần Đọc Online Vui lòng chọn định dạng file để tải. Sát thủ liên hoàn, dàn dựng hiện trường vụ án, hắn nói giết người là để cứu người, bạn có tin không? Phía sau hành vi tội ác máu lạnh, lại là một trái tim bị tình yêu và nỗi hận thù giày vò suốt gần mười năm qua. Chốn đô thị phồn hoa liên tiếp xảy ra những vụ án mạng. d4WjIMY. Trường Hưng hầu phủ ngũ cô nương lúc sinh ra đời bị ôm sai, nông phụ nữ nhi trời xui đất khiến thành tiểu thư, mà chân chính hầu phủ thiên kim lại lưu lạc dân gian, qua mười ba năm thời gian khổ cực. Mười ba năm đó, Sở Cẩm Dao rốt cục trở lại cha mẹ ruột bên người, nhưng mà lúng túng là, mẫu thân chê nàng cử chỉ thô tục, một lòng sủng ái lúc đầu "Nữ nhi", liền liền tổ mẫu đều không bỏ được đau mười ba năm tôn nữ trở lại nông gia, thế là làm chủ để giả thiên kim lưu lại, tiếp tục làm hầu môn tiểu thư. Nhà cùng khổ lớn lên Sở Cẩm Dao cùng hầu phủ không hợp nhau, lại một lần bị đường muội chơi ngáng chân sau, Sở Cẩm Dao trong phòng rơi nước mắt, đột nhiên phát hiện, nàng ngọc bội biết nói chuyện. Nàng ngọc bội tính tình không tốt, nhưng là sẽ nghe nàng tố khổ, giúp nàng trạch đấu, chỉ đạo nàng ngược cặn bã. Thẳng đến có một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được hung danh tại bên ngoài thái tử điện hạ. nói đến các ngươi khả năng không tin, ngọc bội của ta tinh dáng dấp cùng thái tử giống nhau như đúc 【 bởi vì có linh hồn xuất khiếu nguyên tố, cho nên tại huyền huyễn nhiều lần, trừ cái đó ra toàn văn không cái khác quỷ quái sửa chân nguyên tố, đem bài này đương một cái đơn thuần cổ ngôn cố sự nhìn là được rồi. Cảm tình lưu làm chủ, kịch bản vì cảm tình phát triển phục vụ, bài này nhật càng, cố định 18 điểm đổi mới, tiểu thiên sứ nhóm yên tâm nhảy hố ~ 】 Nội dung nhãn hiệu Linh dị thần tiên ma quái cung đình hầu tước xuyên qua thời không báo thù ngược cặn bã Lục soát chữ mấu chốt Nhân vật chính Sở Cẩm Dao, Tần Nghi ┃ vai phụ Trường Hưng hầu phủ ┃ cái khác Không December 13, 2020November 4, 202001205 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Cung đấu , Trạch đấu , Cung đình hầu tước ,Nhẹ nhàng , Kim bài đề cử 🥇 , Ngân bài đề cử 🥈 , Nữ cường , Ngược tra , Linh dị thần quái Trường Hưng hầu phủ Ngũ cô nương lúc sinh ra bị ôm sai, nông phụ nữ nhi trời xui đất khiến thành tiểu thư, mà chân chính hầu phủ thiên kim lại lưu lạc dân gian, qua mười ba năm khổ nhật tử. Mười ba năm ấy, Sở Cẩm Dao rốt cuộc trở lại thân sinh cha mẹ bên người, nhưng mà xấu hổ chính là, mẫu thân ngại nàng cử chỉ thô tục, một lòng sủng ái nguyên lai “Nữ nhi”, ngay cả tổ mẫu đều không bỏ được đau mười ba năm cháu gái trở lại nông gia, vì thế làm chủ làm giả thiên kim lưu lại, tiếp tục đương hầu môn tiểu thư. Nghèo khổ nhân gia lớn lên Sở Cẩm Dao cùng hầu phủ không hợp nhau, lại một lần bị đường muội ngáng chân sau, Sở Cẩm Dao ở trong phòng rớt nước mắt, đột nhiên phát hiện, nàng ngọc bội có thể nói. Nàng ngọc bội tính tình không tốt, nhưng là sẽ nghe nàng tố khổ, giúp nàng trạch đấu, chỉ đạo nàng ngược tra. Thẳng đến có một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được hung danh bên ngoài Thái Tử điện hạ. lại nói tiếp các ngươi khả năng không tin, ta ngọc bội tinh lớn lên cùng Thái tử giống nhau như đúc 【 nhân có linh hồn xuất khiếu nguyên tố, cho nên ở huyền huyễn tần, trừ lần đó ra toàn văn vô mặt khác quỷ quái tu chân nguyên tố, đem bổn văn đương một cái đơn thuần cổ ngôn chuyện xưa xem là được. Bổn văn ngày càng, cố định 1 8 giờ đổi mới, tiểu thiên sứ nhóm yên tâm nhảy hố ~】 Nguồn wikidich Truyện nào không có chương nghe xin chư vị vui lòng report để ta sửa lại nhé. Đa tạ!Trường hợp có Server 2 mà chương bị lỗi thì đạo hữu chuyển sang Server khác để nghe nhé Nhạc nền If you're reading this, Your browser does not support the audio tag. Edit Niệm phu nhân Beta Cải Trắng Chương 5 Bí mật hoàng gia Tần Nghi luôn nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này. Sợi chỉ đỏ bên trong ngọc bội của Sở Cẩm Dao đã mờ đi một nửa, nhưng Tần Nghi cảm thấy vết thương của mình vẫn chưa bình phục được. Chuyện này có nghĩa là gì, suy nghĩ một chút lại khiến người ta lo lắng không thôi. Sau khi sợi đỏ bên trong phai nhạt hết, vẫn còn công dụng dưỡng hồn sao? Tần Nghi không thể đánh cược như vậy được. Huống hồ, hắn cũng không có thời gian mà dưỡng thương, tin tức hắn hôn mê không tỉnh nếu làm lớn lên, sẽ là nỗi khó khăn trăm bề. Tần Nghi không phải không nghĩ đến việc mình cứ vậy mà đi tìm thân xác của mình, nhưng hắn không biết làm sao để thoát khỏi ngọc bội. Mà Sở Cẩm Dao là một khuê tú, hắn không thể bảo nàng đến gần thân xác của hắn. Nếu là nam nhân Sở gia, hắn lại không yên tâm. Tần Nghi lo nghĩ chuyện của mình, Sở Cẩm Dao tất nhiên không rõ, nàng còn không biết Tần Nghi đang suy tư điều gì. Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy Trường Hưng Hầu, kinh ngạc chớp mắt một cái rồi mới điều chỉnh lại gương mặt của mình, cung kính lễ độ hành lễ với Trường Hưng Hầu “Phụ thân” Trường Hưng Hầu nhìn thấy Sở Cẩm Dao, hiển nhiên có phần giật mình. Mới một tháng không gặp, vậy mà Sở Cẩm Dao đã thay đổi nhường này? Trường Hưng Hầu quan sát từ trên xuống dưới Sở Cẩm Dao, cuối cùng vừa lòng cười nói “Tốt lắm, có da có thịt hơn rồi, không còn gầy yếu như trước kia nữa. Rất tốt.” Hiện giờ Sở Cẩm Dao có một điều cảm thấy đáng tiếc, chính là làn da nàng hơi sẫm màu. Sức khỏe của nàng càng lúc càng bồi bổ tốt, nên không lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt. Trong dung mạo cũng dần dần lộ ra nét đẹp riêng. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của Trường Hưng Hầu và Triệu phu nhân. Thế hệ trước đều là quý tộc, nên nền tảng dĩ nhiên không kém rồi. So với tỷ muội, Sở Cẩm Dao còn có phần đẹp hơn Sở Cẩm Nhàn. Đôi mắt của nàng rất đẹp, tròn xoe linh động, đáy mắt lại hơi cong cong, hình dạng không bút mực nào tả xiết. Tròng mắt đen trắng rõ ràng, không cười linh động mà có thần, cười lên phảng phất như hàng vạn sao trăng rơi vào trong đáy mắt. Có thể câu hồn người đi. Sở Cẩm Dao năm nay mới mười ba, chờ đến khi trưởng thành, dưỡng trắng một chút, lại có thể càng làm nhiều người kinh diễm một phen. Trường Hưng Hầu âm thầm gật đầu, buông trà trong tay xuống, hướng về phía Triệu phụ nhân đang ngồi bên cạnh “Nàng nuôi con rất tốt, dáng vẻ rất khá, thật có lòng” Nét cười trên gương mặt Triệu phu nhân hơi cứng. Hôm nay Triệu phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, trang phục hoàn toàn là đồ mới, khiến cả người tươi sáng hẳn lên. Nhưng Trường Hưng Hầu vẫn không để tâm đến tâm ý của nàng, không mặn không nhạt uống trà, trong lòng Triệu phu nhân khó tránh khỏi một phen ủ rũ. Chỉ là Triệu phu nhân không ngờ, Sở Cẩm Dao vừa tới lại được Trường Hưng Hầu khen, còn Triệu phu nhân được khen là nhờ vào Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nghe xong cũng thụ sủng nhược kinh. Phong thái của nàng là nhờ Tần Nghi chỉ điểm, sau đó ở trong phòng luyện đến khi Tần Nghi vừa lòng mới thôi. Sở Cẩm Dao còn tưởng rằng đây là tiêu chuẩn của thế gia, nhưng mà thực tế, đây lại là nét đẹp mang theo một hướng rất riêng. Trường Hưng Hầu cảm thấy, Sở Cẩm Dao đi đứng hành lễ bên trong đều khác so với cổ lễ. Nói chuyện không né tránh ấp úng, tuy rằng không đủ nhu thuận e ấp, nhưng so với những nữ tử nói chuyện cúi đầu, đi đường cúi đầu, hành lễ cũng cúi đầu thì cảnh đẹp ý vui hơn rất nhiều. Nếu là thiếp thất nha hoàn, Trường Hưng Hầu dĩ nhiên là thích e lệ nhu thuận, tư thái nữ tử phục tùng như vậy mới tốt. Nhưng nếu là nữ nhi chính thất nhà mình, hắn lại thích đường đường chính chính, làm cái gì cũng tự tin ngẩng đầu. Sở Cẩm Dao làm được điều này thật đáng khen. Sở Cẩm Nhàn được lão phu nhân nuôi dạy, tuy rằng quy củ ở mức thượng thừa, nhưng Trường Hưng Hầu lại cảm thấy quá mức an tĩnh đoan trang. Sở Cẩm Diệu thì lại quá lãnh đạm khổ sở, đi đường khi nào tay áo cũng phiêu phiêu lãng lãng, tuy rằng có phong vị liễu yếu đào tơ, Trường Hưng Hầu lại có cảm giác yếu đuối không khỏe mạnh. Hầu như với nữ nhi và nữ nhân, ai cũng có hai bộ quy chuẩn không giống nhau. Tỷ muội ba người đứng cùng một chỗ, Sở Cẩm Diệu có phần cảm thấy gian nan, Sở Cẩm Dao không hề hướng về nàng biểu lộ bất kì cảm xúc kiêu ngạo nào, nàng càng không ngồi xuống mà đến trước mặt Sở Cẩm Nhàn thỉnh an. “Trưởng tỷ” Sở Cẩm Nhàn gật đầu, nàng là trưởng tỷ trong nhà, chẳng để tâm đến việc nhỏ này. Nàng nói “Muội gần đây quả là có để tâm, như vậy rất tốt, muội vừa mới trở về, không cần gấp gáp, chậm rãi học dần là được. Đừng phụ sự chờ mong của phụ thân.” “Vâng, trưởng tỷ” Sở Cẩm Dao lại thỉnh an Sở Cẩm Diệu, kì thật thân phận các nàng có phần xấu hổ. Sở Cẩm Diệu tuy rằng đứng hàng trên Sở Cẩm Dao, nhưng nàng chẳng phải tỷ tỷ của Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao làm lễ trước mặt nhiều người như vậy, đã cho Sở Cẩm Diệu mặt mũi rồi, nàng đành không cam nguyện đứng dậy, lấy một lễ ngang hàng hồi lễ cho Sở Cẩm Dao. Trường Hưng Hầu nhìn đích nữ hỏi lễ lẫn nhau, trong lòng cực kì đắc ý. Hắn vừa lòng gật đầu với Sở Cẩm Nhàn. “Nhàn nhi càng lúc càng ra dáng trưởng tỷ rồi, nếu xuất giá, vi phụ cũng không cần lo lắng cho con nữa” Sở Cẩm Nhàn năm nay mười bảy, mười ba tuổi đã đính hôn cùng biểu ca. Năm nay đã chuẩn bị xuất giá, Sở Cẩm Nhàn nghe thấy Trường Hưng Hầu nói thế, đứng lên “Tạ phụ thân” Sở Cẩm Diệu nghe xong gương mặt không mấy vui vẻ. Đây là có ý tứ gì? Đầu tiên là khen ngợi Sở Cẩm Dao lễ nghi, sau là khen ngợi Sở Cẩm Nhàn ôn nghi. Ý tứ này là tỷ muội nhà người ta thân mật, có lễ nghi có gia giáo, còn nàng không phải thân sinh thì một câu hay liền không muốn nói sao? Triệu phu nhân cũng cảm thấy không ổn, nàng nhìn thấy gương mặt Sở Cẩm Diệu đau khổ thì đau lòng, cầm lấy tay Sở Cẩm Diệu mà vỗ lên mu bàn tay. Động tác của hai người không ai để ý đến, bởi vì thứ nữ theo các di nương đã vào đến nơi. Một đám người lấp đầy cả gian phòng. Bởi vì có Trường Hưng Hầu ở đây, mấy thiếu gia cũng theo đến. Bình thường chỉ có mấy tiểu thư đến thỉnh an, hiện tại có Trường Hưng Hầu họ cũng không cần phải lảng tránh đi. Trường Hưng Hầu thỏa mãn nhìn thấy thê thiếp cùng nhi tử, trong lòng vừa ý, đứng dậy cao giọng nói “Đi dùng điểm tâm” Hôm nay không cần thỉnh an Sở lão phu nhân, dùng thiện không cần gấp gáp. Lại nói, họ chỉ có người trong nhà, điều cần chú ý trên bàn ăn cũng vơi đi rất nhiều, không cần kiêng dè ăn ngủ không nói năng. Nhị thiếu gia động mấy đũa thì chẳng thiết ăn nữa, hắn hỏi Trường Hưng Hầu “Phụ thân, gần đây trong nhà rất hiếm khi thấy người, có chuyện gì bận rộn sao?” Nghe thấy nhị thiếu gia nói chuyện, mọi người đều dừng đũa, nhìn về phía Trường Hưng Hầu. Sau khi Sở Cẩm Dao trở về, dường như Trường Hưng Hầu bận rộn hơn rất nhiều, bận đến mức hậu trạch cũng không lui tới vài lần. Triệu phu nhân là chính thất phu nhân cùng Hoàng di nương, Phù Dung di nương đều rất muốn biết nguyên nhân trong đó. Trường Hưng Hầu thở dài “Là vì chuyện của Thái Tử điện hạ” Thái tử điện hạ? Người Sở gia đều có phần ngạc nhiên, Triệu phu nhân hỏi “Đang yên đang lành, sao lại liên quan đến chuyện của Thái Tử điện hạ?” Mùa hè năm trước, chuyện trong cung cấm tuy là bí mật hoàng gia, nhưng mọi quan viên đều biết một hai. Mà Sơn Tây là ở vị trí địa lợi, hiểu trong đó còn biết nhiều hơn một chút. Đây là ở nhà, xung quanh đều là thê thiếp nhi tử, Trường Hưng Hầu dĩ nhiên cảm thấy không cần kiêng dè điều gì, nói thẳng ra “Hồi tháng sáu, Bắc Trực Lệ từ Sơn Tây điều binh để gia nhập vào quân doanh Ngũ Quân, cùng ba ngàn binh, Thần Cơ Doanh hợp thành một toán quân cùng nhau diễn tập. Hoàng thượng cùng các vị nương nương tự mình quan sát điều binh. Đây vốn là một chuyện làm dương danh uy quyền của quốc gia, vốn là chuyện tốt. Phía dưới, binh sĩ hiếm khi được gặp hoàng thượng nên trong lòng đều chờ mong gặp người. Thần Cơ Doanh bởi vì muốn khoe khoang, lấy ra rất nhiều vũ khí binh lực mạnh mẽ, hoàng hậu nương nương lần đầu tiên thấy vũ khí này, cảm thấy mới lạ nên muốn xem biểu diễn.” Trường Hưng Hầu nói đến đây, liền nhấp một ngụm trà cho thấm giọng. Sở Cẩm Dao không hiểu chuyện hoàng cung cùng quan trường, nhưng nghe xong cảm thấy tựa hồ không đúng lắm. Đây là điều binh đến Sơn Tây, chỉ sợ lần này diễn binh quy mô không nhỏ. Hơn nữa tướng quân binh sĩ chiến đấu là vì nước vì dân, bảo vệ biên cương, đều là anh hùng cả. Hoàng hậu lại cảm thấy mới mẻ, muốn Thần Cơ Doanh biểu diễn cho nàng xem? Đây không phải là trêu chọc lòng quân hay sao? Sở Cẩm Dao cảm thấy không ổn, nên liếc nhìn những người khác thử, cũng không tỏ ra cảm xúc gì. Sở Cẩm Dao không hiểu được đây là chuyện gì, vì vậy không nói gì theo mọi người, lẳng lặng nghe. Trường Hưng Hầu đặt chung trà xuống, tiếp tục nói “Vốn dĩ tới đây chuyện cũng tốt đẹp, nếu nương nương thích thì thần tử cố gắng làm ngài vui lòng cũng được. Thần Cơ Doanh ở dưới biểu diễn, hoàng thượng và hoàng hậu xem đến hứng khởi, muốn nổi trống trợ hứng. Hoàng hậu ra lệnh một cung nữ chờ lệnh làm theo, hoàng thượng đang vui vẻ, liền chuẩn…” Trường Hưng Hầu nói tới đây, người khác không nhịn được “A” một tiếng. Đây… quả thực là quá hoang đường đi. Việc quân đại sự, lại để một nữ tử vỗ trống trợ hứng, còn ra thể thống gì? Hiển nhiên Trường Hưng Hầu cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng người kia là Tiểu Tề Hậu được ngàn vạn sủng ái. Hoàng thượng gần đây càng lúc càng mê tín, càng thêm sủng ái Tiểu Tề Hậu. Triều đình việc lớn nhỏ đều không quản. Ngày đó, mọi người bên dưới đã cảm thấy không ổn, bọn họ trơ mắt nhìn một nữ tử bên cạnh nổi trống đứng trên tường thành, hoàng thượng vừa nói vừa cười với Tiểu Tề Hậu. Cho dù có nội các đại học sĩ cũng chỉ dám ngồi đó cười, không dám nói năng gì. “Ngày đó thái tử điện hạ cũng ở đó, người thấy cung nữ nổi trống thì chạy lên tường thành tìm hoàng thượng và nương nương. Nghe mấy đại nhân đi theo hôm đó nói rằng, thái tử có bái kiến hoàng thượng, nói rằng trống là để cổ vũ quân tâm, là một vật linh thiêng để đại quân ra trận. Không phải là đồ chơi, một nữ tử vừa nói vừa cười vui đùa nổi trống, vậy còn ra thể thống gì? Hoàng thượng rất mất hứng, hoàng hậu có thể là vì câu đồ chơi nên nói qua lại thái tử vài câu. Hoàng thượng càng lúc càng không vừa lòng. Người trong nội các cảm thấy như vậy không ổn, chạy ra giúp thái tử điện hạ nói chuyện, thái phó cũng nói thái tử tạm thời đi xuống đã…” Trường Hưng Hầu thở dài, nói tiếp. “Ai ngờ được đâu, khi ấy thái tử chỉ nói được ngoài miệng thôi. Các đại nhân nghĩ chuyện êm xuôi rồi. Chỉ là người bước lên hai bước, đoạt lấy cung tiễn trong binh sĩ bên cạnh, quay người một tiễn bắn chết cung nữ kia. Ngự tiền thấy máu, mấy nương nương cùng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhìn thấy mặt trắng bệch không còn chút máu, nương nương thét chói tai, mấy binh sĩ dưới tường thành thấy có người chết đều xôn xao không thôi.” Nữ quyến Sở gia nghe đến việc thái tử can đảm bắn chết cung nữ trước mặt mọi người bày trò, mà cung nữ này còn là tâm phúc của hoàng hậu, đều kinh hách dùng khăn tay che miệng. Trường Hưng Hầu hồi tưởng lại khi ấy thì thở dài. “Cứ như vậy, mặt rồng đại nộ, hoàng thượng tự mình hạ chỉ điều Thái Tử đến biên cương. Đại Đồng và Mông Cổ thường xuyên đánh giặc nơi đó, nói chết liền chết, Thái Tử làm sao mà đến được nơi này? Nội các đại học sĩ thay phiên nhau cầu tình, đều không thể thay đổi quyết định của hoàng thượng. Thái tử càng quật cường, sống chết không chịu thua hoàng hậu, vậy mà thật sự chạy tới biên cảnh.” Tình cảm phụ tử bên trong hoàng gia có rất nhiều sự ngăn cách, chuyện trong này tuy rằng mọi người đều không nói nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Như vậy mới thật sự là nháo lớn. Một ngày thái tử điện hạ bắn chết nô tì của mẫu thân, không tới một tháng đã lan truyền ra toàn triều. Hiện tại người Sở gia nghe xong rồi, nhị thiếu gia nói “Thái Tử tuy rằng chuyện này làm không ổn, nhưng đây là vì giữ gìn kỉ cương, về tình có thể tha thứ được.” “Chúng ta cảm thấy có thể tha thứ, còn hoàng thượng và nương nương thì sao?” Sâu hơn nữa, Trường Hưng Hầu không dám bình luận thêm, chỉ có thể đánh lảng đi. “Thái tử khi ấy mới mười sáu tuổi, tuổi trẻ khí thịnh…” Sở Cẩm Dao nghe thấy ngọc bội cười nhẹ, nhỏ giọng cười lạnh một tiếng. Từ sau khi biết Tề Trạch, theo như yêu cầu mãnh liệt của Tề Trạch, Sở Cẩm Dao chỉ có thể thay dây đeo khác, mang ngọc bội vào trong cổ. Tiểu hài tử mang theo ngọc bội trước cổ là đáng yêu, nhưng Sở Cẩm Dao lớn như vậy rồi, trên cổ còn phải mang ngọc bội kiểu này quả thật rất mất mặt. Tuy rằng như vậy, nàng lại không chịu nổi Tề Trạch ngày đêm nói, đành phải cắn răng nhịn mà đồng ý. Sở Cẩm Dao chớp chớp mắt, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi. Tề Trạch so với nàng còn cẩn thận hơn, lúc có nhiều người hắn khi nào cũng không lên tiếng, hiện tại còn có phụ thân nữa, làm sao hắn không nhịn được mà lên tiếng chứ? Sở Cẩm Dao nghĩ không thông, đành phải gác chuyện này sang một bên. Có thể bên tai của nàng xuất hiện ảo giác thôi. Triệu phu nhân nhịn không được hỏi thêm “Vậy khoảng thời gian trước người không lại đây, là đang bận chuyện thái tử sao…?” “Đúng vậy, thái tử gần đây tới biên cảnh rồi. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Mông Cổ năm nay thường xuyên tấn công, ai có thể yên tâm được?” Trường Hưng Hầu nói tới đây liền ngừng lại, có những chuyện không cần phải nói với nữ quyến nội trạch. Nam tử không nhúng tay nội trạch, Trường Hưng Hầu nói với Triệu phu nhân và những người này, chỉ là để họ hiểu được tình thế trong cung, còn trọng điểm tại sao hắn lại bận rộn suốt một khoảng thời gian, hắn cũng không cần thiết phải nói cùng nữ quyến. Triệu phu nhân nghe xong hiểu rõ Trường Hưng Hầu làm chuyện đứng đắn, không phải ở ngoài bao dưỡng ngoại thất, nàng liền an tâm. Nàng không quan tâm nhiều tới chuyện của thái tử, nhân vật lớn này với nàng có quan hệ gì đâu. Đây là chuyện của nam nhân, nàng quan tâm, chỉ có chuyện hậu trạch di nương cùng mấy vị tiểu thư này mà thôi. Trường Hưng Hầu cơm nước xong, thì cùng nhị thiếu gia và hai người con của di nương khác ra ngoài, có thể là tiếp tục nói về việc của thái tử. Sở Cẩm Dao tiễn phụ thân rời đi xong, trong lòng vẫn có phần tiếc nuối, nàng thật sự muốn biết thái tử sau đó làm gì nữa. Trường Hưng Hầu rời đi, mấy thiếu gia cũng di rồi, trong phòng chỉ còn mấy nữ quyến, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Triệu phu nhân ngồi trên giường lót nệm, Sở Cẩm Diệu dựa vào trong lòng Triệu phu nhân, Sở Cẩm Nhàn vẫn đứng đối diện Triệu phu nhân, hai tay thả lỏng, khe khẽ cúi đầu. Sở Cẩm Dao nhìn Sở Cẩm Diệu ngồi cạnh Triệu phu nhân, lại nhìn Sở Cẩm Nhàn đoan chính, cung kính đứng đó thì yên lặng đến phía sau Sở Cẩm Nhàn. Có Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao mở đầu, mấy tiểu thư khác cũng không thể ngồi, chỉ có thể đứng với Sở Cẩm Dao. Đích nữ còn nghiêm túc đứng đó, nàng nào dám ngồi cơ chứ? Triệu phu nhân thấy mấy tiểu thư đều đứng, vội vàng sai người mang ghế tới. Sở Cẩm Nhàn lại lắc đầu nói không cần. Triệu phu nhân cũng không quản, cầm mấy quyển sổ sách trong tay, nói “Mấy ngày nay đã đến lúc phát bạc tiêu hàng tháng rồi, dựa theo quy củ trong phủ ta, mấy cô nương các con mỗi người được hai lượng, đại nha hoàn bên người là một lượng hai. Đích nữ tiểu thư được bốn bộ xiêm y, thứ nữ được hai bộ. Nếu có khách hoặc là cần ra cửa, đánh trang sức hoặc sinh nhật, lễ tết, trưởng bối sẽ có trợ cấp thêm” Sở Cẩm Dao nghe xong âm thầm líu lưỡi. Nàng nhớ rõ có một năm nhà họ thu hoạch hoa màu bội thu, tổng cộng được mười tám lượng bạc. Tô phụ Tô mẫu vui đến mức không khép miệng được. Tô gia làm lụng quanh năm suốt tháng mới kiếm được mười bảy, mười tám lượng. Mà còn là năm nào bội thu mới có. Vậy mà Sở gia tiểu thư, ăn mặc không lo, mỗi tháng còn có thể có hai lượng bạc. Sở Cẩm Dao yên lặng tính, như vậy xem ra, nàng chỉ cần tiết kiệm một chút. Tích trữ tiền hàng tháng, chờ qua một năm thì so nhà Tô gia một nhà khổ cực còn có tiền hơn. Sở Cẩm Dao chấn kinh rồi. Không đợi Sở Cấm Dao kinh ngạc xong, Triệu phu nhân lật sổ, nói tiếp. “Đây là lệ thường, nhưng mấy ngày nay Ngũ tiểu thư mới trở về nên không giống với các con. Quần áo của nàng không đổi một năm một bộ, nên phục sức quần áo đều phải đặt lại một lần nữa. Lão phu nhân công trung chi cho nàng một trăm lượng, ta trợ cấp một trăm lượng nữa. Phụ thân của các con cũng thêm một chút, tổng cũng hơn bốn trăm lượng. Trừ bỏ tiền trang hoàng sân, mua giường, bàn ghế hoa lê, tủ quần áo gỗ đỏ, bàn trang điểm, bình phòng và phụ kiện linh tinh. Dư lại một trăm năm mươi lượng. Nàng được làm tổng cộng tám bộ áo váy mùa đông, một bộ quần áo bông, còn có hai bộ quần áo mùa xuân. Còn mua trang sức linh tinh, còn thừa ba mươi lượng” Khi nghe thấy mình có được bốn trăm hai, Sở Cẩm Dao ngạc nhiên đến mức tim cũng đập nhanh hơn, nghe thấy bốn trăm lượng đã dùng hết rồi, trong lòng thay đổi, bất giờ nổi lên từng gợn sóng kinh hãi. Sở Cẩm Dao không đoán được, không đến một tháng mà nàng tiêu hết của nhà bốn trăm hai lượng… Cho dù là gia cụ, một lần sắm có thể sử dụng rất lâu. Quần áo một lần còn đặt mua rất nhiều, lúc này mới thấy dọa người. Sở Cẩm Dao lúc ở nông hộ, quần áo là cố gắng lắm mới đủ, nhưng bây giờ hoàn cảnh hoàn toàn khác rồi. Sở Cẩm Dao cũng biết quần áo trang sức không thể tiết kiệm được, nếu không đó là ném mặt của đại phòng. Đặc biệt Sở Cẩm Dao thân phận càng đặc biệt, không thể qua loa được. Sở Cẩm Dao đột nhiên cảm thấy hai lượng tiền tiêu mỗi tháng hình như không đủ xài. Không riêng Sở Cẩm Dao bị bốn trăm hai lượng này dọa sợ, mấy tiểu thư khác nghe xong cũng thật giật mình. Bốn trăm hai đó… quả nhiên thân sinh vẫn là không giống nhau. Triệu phu nhân nhìn về phía Sở Cẩm Dao, lại nói “Ở đây dư ba mươi lượng, ta liền chi cho con, tự cầm đi” Sở Cẩm Dao chần chờ một chút, ngay sau đó mới nói “Tuổi con còn nhỏ, quản không được nhiều tiền như vậy. Vẫn là phiền lòng mẫu thân giúp con giữ đi” “Chính mình cầm đi, ta nơi này không thiếu bạc. Con còn học nhiều thứ nữa” Sở Cẩm Dao vẫn không dám cầm, Sở Cẩm Nhàn mới nói “Muội cũng đến tuổi tập quản gia rồi, mẫu thân cố ý rèn luyện muội đó, mau nhận đi” Có Sở Cẩm Nhàn chỉ điểm, Sở Cẩm Dao rốt cuộc yên tâm, hành lễ nói “Tạ mẫu thân” Nha hoàn của Triệu phu nhân cầm lệnh bài, tới phòng thu chi cầm tới ba mươi lúc chờ nha hoàn quay lại, Triệu phu nhân mới nói với mấy tiểu thư trong phòng. “Còn mấy ngày nữa thì cô cô các con quay về, mỗi người được phân một sấp Vân Cẩm, các con phải phân biệt được nặng nhẹ. Không được luyến tiếc đồ, mất mặt trước cô cô các con. Đây là thể diện của Trường Hưng Hầu phủ, không thể làm mất mặt được. Đây là bỏ nhỏ lấy lớn, các con hiểu chưa?” “Vâng ạ.” Mấy tiểu thư cùng hô đáp lại. Triệu phu nhân lại tiếp tục “Vân Cẩm dù sao cũng là nguyên liệu quý, nếu các con cắt may sợ không tốt thì mang đến phòng kim chỉ, nhờ tú nương may đi. Nếu các con muốn đa dạng, vậy thì tới tú nương cùng nhau làm, các con tự thêu cũng được, tú nương làm cũng được, tùy ý các con.” Sở Cẩm Dao cùng mấy vị tiểu thư nhận lời. Tuy trên gương mặt nàng không lộ ra cảm xúc, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, quần áo nàng sẽ tự làm, hay là thêu hoa? Sở Cẩm Dao cảm thấy rất mơ hồ. Hơn nữa mặc dù nữ nhi xuất giá rồi đều thành khách, nhưng dù sao vẫn là cô cô ruột, làm gì như lâm vào đại địch, phải trang bị võ trang thế này? Quần áo phải may mới đều chú ý nhường này, ngay cả quần áo thêu hoa cũng phải do Triệu phu nhân tự mình nhắc nhở. Cô cô Sở Châu lần này về nhà mẹ, thật sự chỉ là viếng thăm sao? Nàng cùng Sở lão phu nhân rốt cuộc là muốn làm gì vậy? **** Tác giả có lời muốn nói Tần Nghi Ta, thái tử, tính cách ngông như thế đấy! ← Chương trước Chương sau → Edit Niệm phu nhân Beta Cải Trắng Chương 3 Giọng nói trong ngọc bội. Vào gian trong, Sở Cẩm Dao quả thật mở rộng tầm mắt. Đây là loại gấm đẹp nhất từ trước đến nay Sở Cẩm Dao từng thấy. Đúng vậy, là gấm, không phải vải. Mấy cô nương đều reo hò một tiếng, vội vàng qua ngắm nhìn. Ngay cả Sở Cẩm Nhàn bình thản nhất cũng lộ ý cười nơi khóe môi, đi nhanh hơn mấy nhịp. Các cô nương Sở gia cầm gấm lên, cùng nhau trò chuyện thảo luận khí thế. Nào là cái nào màu đẹp hơn, cái nào phối trang ra sao. Sở Cẩm Dao cũng đi đến, ngạc nhiên tròn mắt cẩn thận sờ gấm, như thể chạm đến một bảo vật nào đó. Vừa chạm vào gấm, Sở Cẩm Dao ngạc nhiên không thôi. Gấm hoa này của Ứng Thiên Phủ đặc chế, mềm nhẹ bồng bềnh như mây. Cũng vì vậy mà có cái tên Vân Cẩm này. Vân Cẩm yêu cầu trong khâu chế tạo rất nghiêm khắc, cho dù hai thợ dệt lành nghề ngày đêm dệt một ngày cũng chỉ chế tạo được một tấc vải mà thôi. Cho nên mới có câu tấc cẩm tấc vàng. Mà Vân Cẩm quý hiếm như vậy, còn phải dâng lên quý nhân trong cung, trong nhà có thế lực mới có thể mua được mấy cây, mà còn là số lượng cực ít. Không thể mua về đầu cơ trục lợi được. Cứ tình hình như vậy, Vân Cẩm là vật trong dân gian không thể thấy qua. Ngay cả những tiểu thư sinh trong hầu gia cũng khó thấy được, huống hồ là Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nhịn không được lại sờ thêm một lần, không ngờ lần này lại vô ý gây chuyện. Lòng bàn tay của nàng vẫn còn chai sạn lúc còn ở nhà nông, sờ lên gấm vô tình làm sợi tơ tưa ra. Sở Cẩm Dao vội vàng rụt tay về, động tác của nàng làm người khác chú ý, Thất tiểu thư Sở Cẩm Kiều nhìn thấy thì ồn ào. “Sao lại làm tưa vải rồi!” Sở Cẩm Dao chỉ nắm chặt tay lại, những người khác xem xong cũng lộ ra ánh mắt khác thường. Sở Cẩm Diệu dùng ngón tay mềm mại của mình trên gấm hoa, nhìn lướt qua tấm vải kia, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên là người quê mùa, cái gì cũng không biết. Sở Cẩm Nhàn nhíu mày, khiển trách. “Đủ rồi, một cây gấm thôi, dù sao mỗi người được một cây. Để cây này cho Ngũ muội toàn quyền xử lí đi” Thất tiểu thư nghe vậy chề môi. “Cây gấm kia nền trắng hoa tím nhạt, muội cũng thích tại sao phải nhường nàng ấy?” Cả khuôn mặt Sở Cẩm Nhàn hiện lên vẻ tức giận, dùng tư thế trưởng tỷ trừng mắt lên nhìn Thất tiểu thư. Khi này, dù bất bình nhưng Thất tiểu thư cũng không dám mở miệng nữa. Chuyện này giải quyết nhanh, các tiểu thư lại vui vẻ cúi đầu chọn gấm, mặc dù trên gương mặt họ một chút cảm xúc cũng không có, duy chỉ Sở Cẩm Dao biết, trong lòng họ đang cười. Chọn xong họa tiết, các tiểu thư còn muốn cùng nhau thêu thùa may vá. Gian trong có rất nhiều tiểu thư bàn chuyện, gấm thì chỉ có mấy xấp nên cũng xen lẫn chuyện này chuyện nọ râm ran cả lên. Sở Cẩm Dao thì không hứng thú gì mấy, trong lúc trong phòng đang loạn thì đến trước mặt Sở Cầm Nhàn, lặng lẽ nói “Đại tỷ, muội về trước.” Sở Cẩm Nhàn nhìn thấy Sở Cẩm Dao, muốn nói lại thôi, hóa thành tiếng thở dài. “Muội về đi.” Sở Cẩm Dao trở về phòng mình, đi liền một mạch không nói gì. Đinh Hương ôm gấm, chủ tử không nói lời nào nàng cũng không dám nói gì. Sơn Trà chỉ đi theo Sở Cẩm Dao, nhìn bước chân nàng càng lúc càng nhanh, thì đã hơi thở gấp một chút. Trong lòng Sơn Trà thầm nghĩ, quả nhiên người lớn lên ở nông thôn khác xa tiểu thư chân chính phủ này. Các tiểu thư đi hai bước là thở gấp, nào giống vị tiểu thư này. Từ Vinh Ninh Đường đến Triều Vân Viện, hai nha hoàn đã thở hổn hà hổn hển, nàng thì một chút cũng không thấy mệt gì cả. Sở Cẩm Dao ở Triều Vân Viện, tuy rằng tên này rất dễ nghe nhưng vị trí thì không. Trường Hưng Hầu phủ phân thành một viện phía Bắc, ba đường, Đông, Trung, Tây. Tòa viện đẹp đẽ tôn quý nhất ở phía Bắc là của Sở lão phu nhân. Hầu gia và Triệu phu nhân ở một viện trung tâm. Tả hữu đường có hai gian. Sở Cẩm Dao là đích nữ, đáng lẽ nên ở cùng Triệu phu nhân mới phải. Nhưng mà Triệu Phu Nhân ở một viện, hai gian hai bên là chỗ của Đại Tiểu Thư và Tứ Tiểu Thư. Đại Tiểu Thư ở gian lớn nhất, phía sau còn có một gian khóa kín. Ở đây còn có mấy tiểu thư thứ nữ. Hiển nhiên không thể đi đâu. Tứ Tiểu Thư thì gian sau còn trống một tiểu viện, nhưng đó là nơi Triệu phu nhân để đồ cưới. Trương ma ma nói hay là đem đồ cưới ra nhà sau, để chỗ đấy cho Ngũ Tiểu Thư. Nhưng Triệu phu nhân lại nói dãy nhà sau đó chật, mấy rương gỗ để chật rồi. Đành tìm một viện phía đông cho Sở Cẩm Dao ở. Triều Vân Viện ở góc đông bắc, khoảng cách xa với viện của phu nhân. Có rất ít người đồng ý đến chỗ xa như vậy. Sở Cẩm Dao đến đây là một người một viện, chỉ xem diện tích cũng thấy lớn hơn mấy lần Đại Tiểu Thư. Còn là một mình quản một vùng, nhưng nếu sâu xa mà nghĩ thì lại khác biệt rất lớn. Sở Cẩm Dao thầm nghĩ, cho dù là nông thôn thì hài tử vẫn muốn theo phụ mẫu ở chung một chỗ. Nàng vừa đến thì lại phân ra ngoài, có thể thấy được Triệu phu nhân không chào đón nàng. Là thật sự không muốn nhìn thấy nàng. Sơn Trà vừa mừng vừa thấp thỏm sờ gấm hoa, trong lòng suy nghĩ. Đây là hàng cống phẩm nha… dù sao Ngũ Tiểu Thư vẫn còn u mê, cuối cùng vẫn là nàng cắt may thôi. Trong lúc làm quần áo, nàng giấu một chút làm đồ cưới cho mình cũng chẳng sao. Sơn Trà cầm vải trong tay yêu thích không muốn buông ra, Sở Cẩm Dao lại không hề hứng thú. “Cất đi” “Cất đi sao?” Sơn Trà ôm chặt, không muốn buông ra. Đinh Hương nghe vậy tới lấy gấm, thấy Sơn Trà ôm lấy thì trừng nàng một cái. “Ngươi không nghe tiểu thư nói gì sao?” Sơn Trà lúc này mới bất đắc dĩ thả ra, thấy Đinh Hương đem khóa vào kho còn cất chìa đi. “Ta ở đây không còn việc gì, các người lui ra đi.” Đinh Hương và Sơn Trà nhìn nhau một cái, tiểu thư ở trong nhà là không thể rời đi… nhưng mà Sở Cẩm Dao cảm xúc không tốt lắm, các nàng không dám lại gần đành hành lễ nói “Tiểu thư, vậy nô tì lui ra trước?” “Ừm.” Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Sở Cẩm Dao mới ngồi lên giường ôm lấy gối mềm, bất lực dựa vào thành giường. Trong cái nhà này, mẫu thân thì xem như không thấy, tổ mẫu cao cao tại thương trở về mấy ngày còn chưa thấy được mấy lần. Phụ thân mang nàng về càng không thấy mặt, nàng một người thân còn không có. Trong lòng thì bất an và rối rắm, ngay cả muội muội còn có ý chê cười giễu cợt… nàng lại chẳng biết làm sao mà phản kháng. Sở Cẩm Dao luôn nghĩ rằng, hiện tại mọi người chưa quen thân nàng. Đợi một thời gian nữa thì tốt… Thế là nàng cố gắng học tập, nhưng vẫn không cách nào dung nạp vào cái phủ này. Nàng không hiểu những quy củ danh gia vọng tộc… đây là lỗi của nàng sao? Tại sao mọi người một cơ hội cũng không muốn cho nàng? Sở Cẩm Dao nghĩ tới nghĩ lui, chẳng mấy chốc mà rơi nước mắt. Hài tử nông thôn vốn nghèo khổ, từ nhỏ đã phải làm việc nhà lo liệu trước sau. Khóc cũng chỉ là im lặng mà khóc, bởi biết khóc cũng không có người quan tâm nàng, chỉ làm Tô Tuệ tỷ tỷ thêm phiền lòng mà thôi. Một lúc sau, trong phòng vốn tĩnh lặng lại có một âm thanh nhàn nhạt “Nàng đừng khóc nữa.” Sở Cẩm Dao sợ hãi vô cùng, nín bặt. Gò má nàng vẫn còn vương nước mắt, nhưng nghe xong thì bật dậy nhìn quanh. Trong phòng có người sao? Thế nhưng chẳng có ai đi ra cả, không đúng…. Giọng nói vừa rồi, cho dù âm thanh của đối phương trong trẻo, nhưng âm sắc thì là giọng của nam nhân. Sở Cẩm Dao đi dạo một vòng cũng không tìm được ai trong phòng cả, da gà lặng lẽ nổi lên. Viện này nghe đâu ở rất xa, đã rất nhiều năm không được sử dụng đến… hay là vì… có quỷ? Mặt mũi Sở Cẩm Dao trắng bệch, nàng lắp bắp nói “Ngươi là thần thánh phương nào?” Nghe xong bước chân lặng lẽ đến cửa, dự định mở cửa kêu cứu. Giọng nói kia không đáp lại, mất một lúc sau mới nhẹ cười. Giọng nói như thể đã rõ ràng ý nàng rồi mới cười nhạo. “Nàng cho rằng ta là quỷ?” Sở Cẩm Dao ngừng lại một chút mới tiếp. “Không phải sao ?” Trong lòng nàng đang sợ hãi, tim cũng đập thình thịch. Vì sao nàng cảm thấy âm thanh này mỗi lúc một gần nàng vậy… dường như ngay cạnh nàng… “Phía sau nàng có gì kìa.” “AAAAAAAA.” Sở Cẩm Dao thét chói tai ôm đầu ngồi xuống. Đối phương nói có một câu đã làm nàng sợ như vậy nên vui vẻ bật cười. Nụ cười này không giống như âm thanh vừa nãy, khi nãy tiếng cười khẽ mà lạnh lùng như đã quen với cuộc sống bố trí gài người nhiều năm, còn giờ chỉ là đơn thuần vui vẻ mà bật cười. Giọng nói của đối phương rất dễ nghe, đây là giọng nói hay nhất mà Sở Cẩm Dao từng nghe từ khi chào đời đến nay… Nhưng mà vẫn không làm nàng hết sợ hãi… vì hiện tại nàng nhận ra… âm thanh này là từ ngọc bội của nàng ! Sở Cẩm Dao kéo mạnh ngọc bội, ném lên giường. “Tên khốn khiếp.” Ngọc bội ở trên đệm chăn lăn hai vòng, rồi hòa vào lớp gấm chăn. Đối phương hình như rất ngạc nhiên. “Nàng nói gì?” Nói lời này giọng nói của hắn cũng không có gì khác, nhưng ngữ điệu cuối câu lại hơi nâng cao, ý vị uy hiếp cực mạnh. Sở Cẩm Dao thấy tên quỷ này hù chết nàng, hiện tại còn kiêu ngạo như vậy thì nổi giận rồi. Nàng bước nhanh tới giường nhặt ngọc bội lên quăng thêm lần nữa. “Ngươi dọa người như vậy còn lí sự?” Sở Cẩm Dao vốn lớn lên ở nông thôn, trong nhà lại lục đục không yên. Cho nên tính cách của nàng không phải dịu dàng văn nhã. Trong thời gian này ở Hầu phủ, nàng vừa chịu ấm ức lại phải cầu toàn phủ này. Nàng vừa đến Hầu phủ đã bị phồn hoa nơi này làm sợ hãi, hoàng đế gặp thiên đình còn sợ, đừng nói nàng mới là một tiểu cô nương mười ba… cái gì cũng không biết, còn hoàn cảnh biến đổi nghiêng trời lệch đất nhường này thì làm sao thích ứng đây? Còn nữa, Sở Cẩm Dao muốn cùng thân nhân trải qua một cuộc sống vui vẻ, cho nên gặp ai làm gì đều cười nhẹ nhàng, hành lễ vấn an. Nàng đang cố gắng học hỏi… Cho dù bây giờ nàng học không tốt lắm… Hiện tại gặp được một người vừa phách lối còn có lai lịch không rõ ràng, trong lòng có bao nhiêu tức bộc phát ra hết. Nhưng dù ngang ngược, đầu óc nàng vẫn rất tỉnh táo. Có quăng cũng là quăng lên giường. Đừng giỡn chứ, đây là ngọc bội bảo mệnh từ nhỏ đến lớn nàng mang theo, nếu bị nứt vỡ nàng đau lòng chết mất. Đừng nói là quăng đi. Coi như là muốn giáo huấn tên kia, cũng không thể làm bể đồ của mình được. Mà ngọc bội cũng không ngờ được, có một ngày có người dám đối xử với hắn như vậy. Hắn ngã đến quay cuồng, chờ một chút mới cười nhạt. “Nàng là Trường Hưng Hầu Phủ Sở Cẩm Dao phải không, nàng đợi đấy.” “Làm sao ngươi biết tên của ta?” Sở Cẩm Dao đã kinh ngạc còn sợ hãi… Sở Cẩm Dao còn chưa nghe đối phương trả lời thì đã nghe bên ngoài Sơn Trà hỏi khẽ. “Tiểu thư, người làm sao thế?” Sở Cẩm Dao thét lên quăng đồ kinh động tới người khác… Sở Cẩm Dao không nói gì, mà là lao lên giường nhỏ giọng uy hiếp ngọc bội. “Ngươi sống đàng hoàng cho ta, nếu không ta sẽ đem ngươi giao cho người ngoài. Khi đó mời đạo sĩ hòa thượng gì tới làm ngươi hồn bay phách tán đừng trách ta.” Trong ngọc bội lại có tiếng cười ngắn ngủn. “Vậy nàng làm thử ta xem, gia sống tới chừng này chưa ai dám uy hiếp.” Đối phương mềm cứng đều không ăn, Sở Cẩm Dao thật không có biện pháp gì cả. Nhìn cách đối đáp, liền biết trong ngọc bội cũng chẳng phải quỷ ma gì. Có thể là yêu quái…. Sở Cẩm Dao từng nghe người trong thôn nói qua, ngọc có linh khí. Có rất nhiều tiên nhân thu nhập linh khí trong ngọc mà phi thăng thành tiên nhân. Người phàm không tu được thì cũng có thể mang ngọc, linh khí bảo vệ người… Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã cảm thấy ngọc của mình rất lợi hại. Mang theo nó quanh năm suốt tháng cảm mạo còn không có… cho nên ngọc xuất hiện linh khí nàng cũng không cảm thấy gì bất ngờ. Càng hợp tình hợp lý. Ngọc này trước kia khi nào cũng mang trong người, nếu không đã bị Tô Thịnh lấy đi rồi. Nhưng mà tới Hầu Phủ, ở lâu mới rõ, y phục phải mặc mấy lớp. Sở Cẩm Dao không thể mang gì trong người nên đành học những người khác bỏ ngọc bội vào một túi lưới, treo bên hông ngoài y phục. Kỳ thật Sở Cẩm Dao cũng không định mang giao ngọc bội. Nàng chỉ hù dọa chút thôi. Đây là ngọc của nàng mà, bên cạnh nàng đã mười ba năm rồi. Chính là ở lâu sinh tình… Sở Cẩm Dao cũng cảm thấy nhất định yêu quái trong ngọc này cũng tốt… Còn chưa tính nếu đưa ngọc ra, mà hắn không nói lời nào. Người khác không tin nàng còn bảo đầu óc nàng có vấn đề thì sao? Đến lúc đó Triệu phu nhân có lấy cớ này đuổi nàng ra khỏi phủ hay không còn chưa bàn tới. Sở Cẩm Dao cũng không ngốc, Hầu phủ chính là nhà của nàng… vì sao lại muốn nàng đi để lại nhà cho người ngoài chứ? Nàng nhất định phải ở lại, còn phải ở thật thoải mái. Mà ngọc bội cũng chẳng bị hù dọa, lại nghe thấy Sơn Trà hỏi. Sở Cẩm Dao đành phải đáp lại. “Ta không sao, ngươi lui xuống đi.” Thấy Sở Cẩm Dao đáp vậy, Sơn Trà lầm bầm vài câu rồi cứ vậy mà đi. Sở Cẩm Dao nghe thấy Sơn Trà đi xa, mới nhìn về phía ngọc bội. “Vì sao ngươi lại ở trong ngọc bội này? Có tên không?” Tần Nghi cũng muốn biết tại sao mình lại ở trong ngọc bội của hầu môn tiểu thư. Rõ ràng ngày đó hắn mang quân truy kích quân Mông Cổ, về sau có bị thương… đến khi có ý thức thì đã ở đây rồi. Tần Nghi đoán là, có lẽ như đám đạo sĩ trong cung thường nói, linh hồn rời đi…Có thể ngày đó bị thương nặng, căn cơ suy yếu nên mới có thể xuất hồn đi. Kỳ thật Tần Nghi cũng có một ngọc bội rất giống Sở Cẩm Dao, cũng là bạch ngọc có chỉ đỏ bên trong. Tính chất giống nhau như đúc, chỉ là ngọc bội của hắn lớn hơn Sở Cẩm Dao nhiều. Tần Nghi những năm này đều mang theo ngọc bội này, hôm đó đi vội mà quên mang theo. Lần trọng thương này lại xuất hiện ở ngọc bội của Sở Cẩm Dao, có thể nó có công hiệu dưỡng hồn. Tần Nghi dưỡng thương thấy dễ chịu hơn rất nhiều, xem ra đạo sĩ ngày xưa lừa gạt mẫu hậu mua ngọc bội này giá cao, bảo là thời khắc nguy hiểm sẽ cứu mạng hắn. Lúc ấy hắn còn khịt mũi xem thường, bây giờ xem ra là thật. Hắn cảm giác từng ngày, trong ngọc, sợi chỉ đỏ kia nhạt đi một chút, hồn phách của hắn lại khôi phục nhiều thêm một chút. Còn vấn đề sau, Tần Nghi ngừng một chút mới đáp. “Ta tên Tề Trạch, sau này nàng cứ gọi ta là Tề Trạch đi.” “Tề Trạch?” Sở Cẩm Dao lẩm nhẩm, khen ngợi. “Tên hay thật.” “Đúng vậy.” Tần Nghi nhàn nhạt đáp. Đời này mang mệnh thủy, sau khi sinh Thái Phó đã đặt rồi. Khâm Thiên Giám định hung cái. Thái Phó nói tên Nghi, trong đại giang hạo trạch… Ân điển cho vạn vật, cho nên tên chữ mới có chữ Trạch này. Tần Nghi, có họ của mẫu hậu… Thái Phó và Nội các đều đồng ý. Sở Cẩm Dao nghẹn một chút. Nàng muốn cùng Tề Trạch sống thật vui vẻ nên mới khen ngợi tên của hắn. Người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại mà… vậy mà hắn không biết khiêm tốn chút nào sao? Sở Cẩm Dao cảm thấy ngọc bội này mới thành tinh thôi nên không hiểu đối nhân xử thế. Vì vậy nàng phải thông cảm mới được. Sở Cẩm Dao nghĩ vậy rộng lượng không so đo với Tề Trạch, mà chỉ hỏi lại. “Tề Trạch, từ lúc nào bắt đầu xuất hiện trong ngọc bội của ta vậy?” “Vài ngày trước.” “Vài ngày trước…” Sở Cẩm Dao hơi xấu hổ. “Vậy hôm nay thấy chuyện xảy ra rồi sao?” Kỳ thật, Tần Nghi là bị tiếng khóc đánh thức. Vốn là hắn định quát tháo ai dám khóc lóc trong phòng hắn. Nhưng mà khoát tay thì phát hiện có gì đó không đúng. Sau khi kinh ngạc qua đi, Tần Nghi liền bình tĩnh phân tích. Mới biết được người này tên Sở Cẩm Dao. Mới được tìm về phủ, khóc cũng là vì mẫu thân đối xử không tốt với mình. Tần Nghi cảm thấy cô nương này quả thật rất đáng thương, nhưng mà cũng không tính nhúng tay. Một người xuất hồn, đợi ngày đợi đêm tĩnh dưỡng trong ngọc bội của một tiểu thư… Tần Nghi cảm thấy đây là nằm mơ nói mộng, huống hồ Tần Nghi không thể để Sở gia biết mình tồn tại được. Vì vậy mấy ngày nay hắn mới không nói gì, lẳng lặng chờ trong ngọc bội. Sau khi lành lại thì im lặng rời đi. Sở Cẩm Dao cũng không ý thức được, nàng đeo ngọc bội ra ngoài, thỉnh an. Tối về còn ôm ngọc bội khóc… Tần Nghi có chút xấu hổ, xấu hổ xong còn có chột dạ. Cùng với một nữ tử thân mật như vậy, nằm chung một giường ngủ… không phải là phu thê thì không được… Tần Nghi tính im lặng trải qua thôi, nhưng hôm nay Sở Cẩm Dao dựa thành giường khóc, là im hơi lặng tiếng lẳng lặng khóc. Tần Nghi thật sự không nỡ, đành phải an ủi khô khan. “Nàng đừng khóc nữa.” Trong cuộc đời Tần Nghi, đây đã là lần thiện tâm nhất an ủi người khác. Kết quả Sở Cẩm Dao không thấy an ủi, còn bị dọa, còn dám bất kính với hắn. Tần Nghi cảm thấy ngọc bội của nàng có công cứu giá nên tạm tha tội, nếu về sau còn tái phạm… Sở Cẩm Dao cũng không biết trong tích tắc, mình vừa được gạch bỏ khỏi danh sách chú ý của Cẩm Y Vệ, nàng còn đang mãi nghỉ về chuyện vừa rồi. “Hôm nay ta làm hư gấm, ngươi cũng nhìn thấy rồi?” “Một cây Vân Cẩm thôi.” Tần Nghi khịt mũi coi thường, hoàng thất năm nào mà chẳng có một núi gấm hoa. Trong hoàng cung, gấm hoa gì đó cũng chỉ là một loại vải may quần áo thôi. Sở Cẩm Dao vì một cây cẩm mà khóc, Tần Nghi thật không thể hiểu được. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu Sở Cẩm Dao thích, chờ hắn dưỡng thương xong rồi. Tặng cho nàng một xe gấm… chỉ cần nàng đừng khóc nữa. Sở Cẩm Dao thở dài. “Ta không phải vì gấm mà khóc.” Nàng lúc này mới ngồi thẳng lên, chống cằm trên chăn. Nói chuyện với ngọc bội. “Gấm kia khó thấy, khó cầu. Nhưng chỉ là một thước vải, có thì tốt. Không có thì mặc kém chút có gì đâu, tại sao phải khóc cơ chứ? Có gì đáng giá đâu? Ta nhịn không được khóc ra, chẳng qua là cảm thấy bất lực mà thôi. Ta rất cố gắng thích ứng cuộc sống nơi này, nhưng ta chưa bao giờ thấy qua nhà cao cửa rộng, làm sao thích ứng được nơi nhiều quy củ như vậy? Cho dù ta có liều mạng học tập, nhưng họ phải cho ta chút thời gian chứ… Thế nhưng họ không, sau lưng cười ta… mà mẫu thân của ta, biết rõ ta vừa trở về, cái gì đều không biết, ngay cả người giáo huấn lễ nghi cũng không giúp ta tìm…” Nghe được Sở Cẩm Dao nói, Tần Nghi đồng ý cách suy nghĩ của nàng ở câu trước. Quý giá tới đâu cũng chỉ là đồ vật, đâu thể vì nó mà tìm khó chịu chứ? Nghe đến phía sau, ngay cả kẻ ngang ngược không giảng đạo lý như Tần Nghi cũng cảm thấy đau lòng. Nữ nhi vừa tìm về, trong nhà bình thường cũng được phụ mẫu hỏi han ân cần, tự mình dạy bảo một hai. Hận không thể mang hết tình thương những năm qua bù đắp. Thế nhưng Sở Cẩm Dao ở đây ngay cả một ma ma đắc lực còn không chịu phái tới. Tần Nghi cảm thấy đường đường là một phu nhân hầu phủ làm sao có thể keo kiệt như vậy? Chắc chắn nàng không thèm để tâm mà thôi. Sở Cẩm Dao mới mười ba tuổi, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sống, trong lòng hoang mang lo lắng cũng dễ hiểu. Vậy mà Triệu phu nhân làm mẫu thân lại không để ý tới, Sở lão Phu Nhân cao cao tại thượng không biết được nhân gian khó khăn… Trường Hưng Hầu thì ít quản hậu trạch, đã sớm quên người nữ nhi tìm về này rồi. Đến cuối cùng, vẫn là Tần Nghi người ngoài này không đành mà nói “Trong nhà lễ nghi ra sao ta đều biết, để ta dạy nàng.” ← Chương trước Chương sau → Thể loại cổ đại, trạch đấu, cung đấu, huyền huyễnEdit+Beta LaStellaMột câu chuỵện đánh tráo thanh phận với nhau khiến cho cuộc đời của hai nữ nhân bị đảo ngược hoàn toàn. Một người đường đường là thiên kim tiểu thư ngũ cô nương của Hầu phủ vừa ra đời đã ôm nhầm. Con gái nhà nông ngẫu nhiên biến thành tiểu thư, còn tiểu thư thực sự của Hầu phủ thì lại lưu lạc dân gian, chịu khổ đủ 13 13 năm, cuối cùng Sở Cẩm Dao cũng được trở về bên cha mẹ đẻ, nhưng điều khó xử là mẫu thân nàng ngại nàng cử chỉ thô tục nên một lòng cưng chiều con gái’. Ngay cả tổ mẫu cũng không nhịn đau dứt được đứa cháu gái mình nuôi 13 năm để đưa về nhà nông, thế nên họ để thiên kim tiểu thư giả ở lại, tiếp tục làm tiểu thư nhà lên trong hoàn cảnh nghèo khổ nên Sở Cẩm Dao cảm thấy Hầu phủ hoàn toàn xa lạ với mình. Lần nữa bị em gái mình sai bảo, Sở Cẩm Dao ở trong phòng rơi nước mắt, rồi đột nhiên nàng phát hiện ngọc bội của mình biết nói bội của nàng tính khí không tốt, nhưng lại lắng nghe nàng kể khổ, giúp nàng mấy chuyện đấu đá trong nhà, chỉ nàng cách đánh đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ khó tính ở bên ngoài.Có thể mấy người không tin, nhưng ngọc bội của ta có dáng dấp giống hệt như Thái tử đấyBởi vì hồn lìa khỏi xác, nên xuất hiện nhiều chi tiết huyền huyễn. Trừ cái này ra thì còn nhiều chi tiết ma quái, tu chân nữa, cứ coi như đây là một câu chuyện cổ đại đơn giản là được rồi.******Hướng dẫn ăn’ [Ở đây ý chỉ cách đọc nhav]1/ Mỗi ngày đúng 18h sẽ có chương mới, khoảng thời gian khác sẽ dùng để sửa lỗi, nếu có gì mới sẽ thông báo ở phần văn Bối cảnh là tưởng tượng, kiến thức về lịch sử của tác giả có hạn, nếu như có sai sót các bạn hãy bình luận nhẹ nhàng chỉ bảo nhé, cảm Sẽ không gỡ thông báo, hoan nghênh mọi người tới thảo luận tình tiết, nhưng xin đừng công kích. Edit Lucy Beta Cải Trắng Chương 38 Niềm vui thành hôn Tề Đức Thắng nghe Sở Cẩm Dao nói xong, trong lòng bỗng có cảm giác mọi thứ sớm đã được định sẵn. Ông ta sợ hãi lo lắng nhiều ngày như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể nói ra. Ông ta thật sự nhịn đủ rồi! Sở Cẩm Dao sửng sốt nhìn vẻ mặt vui mừng của Tề Đức Thắng. Ông ta đứng lên chắp tay lạy một cái, hỏi “Ân nhân, có thể trò chuyện luôn ở chỗ này không?” Sở Cẩm Dao nhìn lướt xung quanh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa mái hiên, trông chừng người qua lại. Tề Đức Thắng lúc này mới ngồi xuống, trước tiên uống một ngụm nước cho bớt sợ, sau đó nói “Thật ra mấy thứ này không phải của tiểu nhân. Tiểu nhân được người nhờ vả, tặng cho cô nương vài món quà an ủi.” “Là ai?” “Là vị công công suýt nữa đã làm cô nương bị thương ở trên đường ngày đó.” “Công công?” Sở Cẩm Dao sợ tới mức suýt nữa thì đứng lên, Tề Đức Thắng lo lắng gật đầu “Chính là ông ấy.” Sở Cẩm Dao hoảng. Nàng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ đến khả năng đồ do thái giám hôm đó mình đụng phải đưa tới. “Nhưng mà…” Sở Cẩm Dao nghĩ mãi mà không hiểu, “Hôm đó trông ông ấy có vẻ rất kiêu ngạo, sao tự dưng lại tặng mấy món này? Hơn nữa, dù có tặng, cũng không cần phải tặng đồ quý thế chứ?” Tề Đức Thắng thả lỏng tay “Tiểu nhân không biết. Hôm đó, sau khi rời khỏi cửa hàng đi về, tiểu nhân thình lình thấy vị đại nhân nọ xuất hiện trong thư phòng mình. Công công nói ông ấy không tiện ra mặt, cho nên mượn danh nghĩa của tiểu nhân, tặng cho cô nương một vài món đồ chơi nhỏ.” Sở Cẩm Dao thật không biết phải nói gì “Đó mà là đồ chơi nhỏ? Không đúng, cái này không quan trọng. Ông ấy sao phải làm thế?” Tề Đức Thắng lắc đầu; “Tiểu thư có hỏi nhiều hơn nữa tiểu nhân cũng không biết. Tiểu nhân chỉ là một thương nhân, muốn biết nhiều hơn, tiểu nhân lực bất tòng tâm.” “Cho nên, vải vóc, điền trang kia ông cố ý thêm vào cho ta, cũng là của thái giám?” Tề Đức Thắng hơi xấu hổ, gật đầu “Đương nhiên. Tiểu nhân mà có thôn trang lớn như vậy, chỉ sợ nằm ngủ cũng cười tỉnh. Mức hàng bán ra mỗi ngày của cửa hàng đó rất nhiều, rất khó nói…” Tề Đức Thắng ý thức được tật xấu của mình lại tái phát, đành phanh lại. Ông ta là thương nhân, thích nhất nói đến mấy thứ đó, nhưng Sở Cẩm Dao là thiên kim Hầu gia, làm sao lại hứng thú với mấy cái đó chứ? Tề Đức Thắng ngừng một lát mới nói “Sở tiểu thư, đều đã nói ra hết rồi, vậy tại hạ cũng không cần che che giấu giấu nữa. Ngày ấy, thương khế được đưa cho người không liên quan gì đến Tề gia cả. Tại hạ thấy cửa hàng đó mọi thứ đều đầy đủ, tiểu thư không cần bận tâm, mỗi tháng đúng hạn nhận tiền hoa hồng là được rồi. Tại hạ biết tiểu thư thanh quý, chướng mắt vàng bạ, nhưng nhiều chút tiền bạc bên người, cũng không có hại gì. Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng, ngày sau cửa hàng tiểu thư có nhập hàng, gặp phải Tề gia, còn mong cô nương quan tâm một chút.” Sở Cẩm Dao vội vàng nói “Không dám. Việc này trọng đại, ta không dám tự quyết, vẫn nên để phụ thân và tổ mẫu định đoạt. Tề chưởng quầy đừng nói thế.” Tề Đức Thắng thấy Sở Cẩm Dao sinh lòng cảnh giác, rất muốn nói nàng không cần phải như vậy, nhìn dáng vẻ của thái giám hôm ấy, hiển nhiên là nghe theo mệnh lệnh của ai đó, cho nên Sở Cẩm Dao yên tâm nhận lấy là được, những người này không dám làm gì nàng cả. Cơ mà những lời này, Tề Đức Thắng chỉ dám nghĩ trong lòng, không có can đảm nói ra. Nói trắng ra, ông ta là một thương nhân sa sút, nói những lời đó ngại mạng dài quá sao? Nếu ngày sau cửa hàng của Sở Cẩm Dao trở nên phát đạt, ông ta cùng Sở Cẩm Dao duy trì qua lại, cọ chút lợi nhuận là được rồi, càng nhiều hơn, ông ta cũng không dám dính vào. Sau khi tiễn Tề Đức Thắng đi, Sở Cẩm Dao lập tức cầm thương khế, còn nằm nguyên trong hộp, đưa cho Sở lão phu nhân. Chỉ có mấy rương đồ lớn là Sở Cẩm Dao không di chuyển, chứ cửa hàng thì nàng không dám cầm. Trời ạ! Những thứ này vậy mà lại là do thái giám trong cung mượn tay người khác đưa cho nàng! Hù chết nàng rồi! Sở Cẩm Dao vốn đang vui vì tìm được nơi thu xếp cho tỷ tỷ, nhưng nghe đối phương đến đây, nàng lập tức không còn hy vọng gì. Thôi, nàng vẫn nên dựa vào cửa hàng của mình, đồ của công công trong cung, nàng không dám lấy. Sau khi Sở lão phu nhân nghe Sở Cẩm Dao thuật lại y nguyên lời của Tề chưởng quầy, cũng đau đầu nhức óc. Bà nhìn cái hộp, nhất thời cảm thấy vô cùng phỏng tay. Sở lão phu nhân nói “Làm sao lại để liên quan đến cả công công thế? Ta cũng không có chủ ý gì, chờ phụ thân cháu về, để nó giải quyết đi.” Sở Cẩm Dao vâng lời. Đúng lúc đó, Sở Cẩm Nhàn bước vào. Nàng chỉ nghe được đoạn sau của Sở lão phu nhân, kinh ngạc nói “Sao vậy ạ? Có chuyện gì thế ạ? Chuyện gì để đến tổ mẫu cũng quyết định không được, còn cần làm phiền phụ thân?” Tay Sở lão phu nhân vân vê vòng phật châu. Việc này, cho dù có thương yêu cháu gái thế nào cũng không thể nói. Sở Cẩm Dao lặng lẽ cầm tay Sở Cẩm Nhàn “Không có gì đâu ạ. Trưởng tỷ, muội đã lâu không gặp tỷ, tỷ trong khoảng thời gian này làm gì thế?” Sở Cẩm Nhàn lập tức đỏ mặt, cũng không để ý đến việc vừa rồi. Cố ma ma vốn ở ngoài viện, nghe vậy, tiến vào cười nói “Ngày thành hôn của Đại tiểu thư sắp tới. Mấy ngày nay, Đại tiểu thư đang chuẩn bị đồ cưới đấy.” “Ma ma!” Sở Cẩm Nhàn oán trách. Sở Cẩm Dao ngẩn người, lát sau mới nhớ ra, trưởng tỷ sắp xuất giá rồi. Nàng không nói rõ trong lòng là cảm giác gì, có không nỡ, cũng có buồn bã. Cuối cùng Sở Cẩm Dao cười chúc phúc Sở Cẩm Nhàn “Hóa ra tỷ tỷ bận rộn chuyện đó hả, khó trách nhiều ngày như vậy không để ý đến muội. Giờ tuy còn sớm nhưng muội chúc tỷ tỷ và tỷ phu phu thê hòa hợp, bạch đầu giai lão.” Sở Cẩm Nhàn có là người trang nhã trầm ổn cỡ nào, sau khi bị chọc ghẹo, dĩ nhiên cũng chịu không nổi, ngượng ngừng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Cố ma ma và đám người Sở Cẩm Dao ở phía sau phì cười, Sở lão phu nhân cũng cười nhẹ. Bầu không khí ban nãy do Thang công công mang tới u ám bao nhiêu thì nay đã dịu đi. Buổi tối, lão phu nhân cố ý giữ Sở Cẩm Dao lại ăn tối, đây chính là đãi ngộ không tầm thường. Chờ sau khi dùng cơm xong, Sở lão phu nhân cho người lui hết xuống, ở đó còn mỗi Sở Cẩm Dao và Trường Hưng Hầu. Những người khác lúc đi ra ngoài vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn Sở Cẩm Dao. Vị trí cháu gái bên cạnh lão phu nhân cực vẻ vang này, ai mà không đỏ mắt? Ngày trước, khi Sở Cẩm Nhàn còn ở, không ai có thể lung lay được địa vị của Sở Cẩm Nhàn, chỉ có thể nhịn. Giờ khó khăn lắm đợi đến lúc Sở Cẩm Nhàn xuất giá, các tiểu thư đã trông coi nhiều năm như vậy rốt cuộc nhìn thấy ánh rạng đông, nhưng cớ vì sao, Sở Cẩm Dao lại nhảy ra giữa đường làm Trình Giảo Kim vậy? Sở Cẩm Dao là người nửa đường nhảy vào đấy? Sao lại là nàng ta? Vô luận các phu nhân và các tiểu thư có không phục thế nào, cũng không thể thay đổi chuyện Sở Cẩm Dao được lão phu nhân giữ lại. Trường Hưng Hầu vừa nhìn là biết Sở lão phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói. Về phần vì sao giữ Sở Cẩm Dao lại… Trường Hưng Hầu nhìn lướt qua đích nữ mình mới nhận về, nhất thời nghĩ không thông. Sở lão phu nhân hắng giọng, Trường Hưng Hầu và Sở Cẩm Dao lập tức thu lực chú ý. Sở lão phu nhân lúc này mới nói “Hôm nay Cẩm Dao nhờ ta mời Tề chưởng quầy đến đây để nói chuyện, hóa ra đồ ngày ấy Tề chưởng quầy đem tới, bao gồm cả cái cửa hàng kia, không phải là sản nghiệp của Tề gia.” Trường Hưng Hầu giật mình “Không phải?” “Đúng vậy.” Sở lão phu nhân gật đầu, nói “Ông ta nói là mấy ngày trước vị công công kia mượn danh nghĩa của ông ta tặng đồ.” “Thang công công!” Trường Hưng Hầu hoảng sợ nói, “Là Thang công công thật sao?” Sở lão phu nhân thở dài, nói “Tuy ta đã nhiều tuổi nhưng chung quy cũng chỉ là phụ nhân trong nhà, không rành chuyện bên ngoài. Công công vì cớ gì lại những đồ vật đó cho chúng ta, mấy thứ này có thể nhận hay không, ta hoàn toàn không biết. Hầu gia, con mới là người có quyền quyết định trong phủ, tiếp theo nên làm như thế nào, con nói đi.” Trường Hưng Hầu đứng ngồi không yên. Ông đứng lên, đi lòng vòng trong phòng, miệng lẩm bẩm. Sở Cẩm Dao với Sở lão phu nhân nhìn Trường Hưng hầu đi đi lại lại, sau đột nhiên ông đứng lại, vỗ tay thật mạnh “Nhận lấy, không thể trả lại.” Lão phu nhân hơi nghiêng về cách xử lý trả đồ. Chỉ có bọn họ tặng đồ cho công công, làm sao có thể để công công tặng đồ chứ? Nhưng Trường Hưng Hầu lại nói với giọng chắc nịch, “Không thể trả về.” Sở lão phu nhân thấy cực kỳ khó hiểu, hỏi “Vì sao?” “Thang công công mặc dù thế lớn nhưng cũng chỉ là thái giám. Người trong triều tuy kính trọng Thang Tín Nghĩa, nhưng đều là nom mặt mũi thái tử điện hạ. Không có thái tử, Thang Tín Nghĩa chả là cái thá gì” Sở lão phu nhân vẫn nghe không hiểu, Sở Cẩm Dao mơ hồ cảm giác được có chỗ không đúng, nhẹ nhàng nói “Hay đây là do thái tử bày mưu đặt kế? Nhưng sao lại thế?” Sở Cẩm Dao tự cảm thấy giọng của mình rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trường Hưng Hầu nghe được. Trường Hưng Hầu cười lớn, nói “Cẩm Dao nói rất đúng. Ta nghĩ, có khi đấy là ý của thái tử.” Lão phu nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Cẩm Dao, sau đó nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nói “Tại sao chứ? Điện hạ đường đường là thái tử, đừng nói Cẩm Dao, chỉ sợ ngay cả Trường Hưng Hầu phủ chúng ta cũng không thể lọt vào mắt ngài ấy. Sao ngài ấy có thể dày công bày kế hoạch để Thang công công tặng đồ cho nhà ta?” Còn tặng đồ vừa đắt vừa quý. Ngại Sở Cẩm Dao còn ở đây, Sở lão phu nhân không nói tiếp. Nếu không phải lâu vậy rồi chưa có động tĩnh gì, bà còn tưởng thái tử vừa ý cháu gái bà đấy. Cái này, Trường Hưng Hầu đang suy nghĩ. Ông phỏng đoán “Điện hạ mượn danh nghĩa Tề chưởng quầy tặng đồ cho Cẩm Dao? Ngài ấy quen Cẩm Dao từ khi nào… A đúng rồi, ngày ấy ở trên đường, Cẩm Dao thiếu chút nữa bị Thang Tín Nghĩa làm bị thương. Này thì rõ rồi, người của thái tử phóng ngựa trên đường, còn làm tiểu thư của Sở gia bị thương, thái tử sao có thể không biểu hiện gì? Ngài bây giờ vẫn ở Đông cung, không thể trực tiếp mược sức thần tử, vì thế mượn mặt Tề Đức Thắng, còn toàn bộ để trên danh nghĩa Cẩm Dao, chỉ nói đây là lễ vật an ủi. Ta nghĩ ý chính thái tử muốn biểu lộ là mượn sức Trường Hưng Hầu chúng ta! Phải không?” Sở lão phu nhân nghe xong, vừa mừng vừa lo. Bà cảm thấy suy đoán này chưa khớp lắm nhưng suy đoán đó quá mức tốt đẹp, rất nhanh áp đảo toàn bộ lý trí, khiến cho lão phu nhân không nghĩ được tới phương diện khác. Sở lão phu nhân vui vẻ ra mặt “Đúng! Thái tử phí sức lớn như vậy để tặng đồ cho Cẩm Dao, tất nhiên có ý mượn lực nhà chúng ta rồi. Ngài vướng thân phận thái tử, không thể qua lại quá thân thiết với thần tử, cũng chỉ có thể quanh co lòng vòng dùng danh nghĩa của tiểu cô nương. Mặc dù Thang công công làm Cẩm Dao bị thương, nhưng tặng đồ an ủi cho một cô nương không quen biết, sao có thể tặng đồ quý như thế?” “Đúng vậy.” Trường Hưng Hầu không tài nào kiềm chế nổi, chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ, “Cho nên không thể trả lại đồ. Thái tử là ai? Tặng đồ ra ngoài sao có thể trả về? Chúng ta không chỉ không được trả lại, còn phải vui vẻ mà nhận lấy, chuẩn bị một phần lễ vật khác đưa đến Đông cung. Nếu như thái tử thật sự có ý thì sẽ dựa vào việc này mà cùng nhà chúng ta qua lại.” Trường Hưng Hầu nói xong, kích động vỗ tay cười to “Điều này đúng là vinh quang đời đời của Sở gia chúng ta!” Sở Cẩm Dao nghe Trường Hưng Hầu và lão phu nhân mỗi người một câu, càng nói càng giống như thật vậy. Tuy rằng mới vừa nghe Trường Hưng Hầu nói rất có đạo lý nhưng Sở Cẩm Dao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Thời này, sự chênh lệch nam nữ lớn như vậy, nếu thái tử có ý muốn mượn sức Sở gia thật, đáng lý nên tặng đồ cho hai vị thiếu gia tuy không quý nhưng có ý nghĩa. Chẳng hạn như nghiên mực các loại. Tặng châu báu, vải vóc cho một tiểu thư như nàng thì có lợi gì? Nếu không phải Sở Cẩm Dao tin chắc rằng mình và thái tử không có chút xíu xiu quan hệ nào, suýt nữa cho rằng thái tử điện hạ có tâm tư gì khác. Quần áo, châu báu, mù quáng đưa nhiều thế? Sở Cẩm Dao vừa buồn bực vừa xấu hổ. Nhưng lại ngại có Sở lão phu nhân và Trường Hưng Hầu ở đây, nàng không dám nói về điều đó. Trường Hưng hầu mặc sức tưởng tượng một hồi, quay ra thấy Sở Cẩm Dao không nói lời nào đứng một bên, càng nhìn càng thấy hài lòng. Hình như từ lúc tìm Sở Cẩm Dao về, Sở gia liên tiếp đón tin tốt lành, giờ lại được Thái tử để ý. Tuy Trường Hưng Hầu ỷ vào thân phận, khinh thường những điều mê tín dị đoan, nhưng điềm lành ai mà không thích? Trường Hưng Hầu nhìn Sở Cẩm Dao mặc áo trắng thêu hoa văn nổi kết hợp với váy xếp lớp màu đỏ thêu hình bát tiên, mái tóc rũ xuống, khuôn mặt nghiêng hơi cúi, ánh nến chiếu vào khuôn mặt nàng làm cho làn da nàng càng lộ vẻ nhẵn nhụi, mặt mày như họa. Ông nhìn nhìn rồi cười khẽ, con gái ông quả nhiên sinh ra có tướng phú quý, dung mạo đẹp đẽ không yêu mị, không phải là trời sinh phù hợp với long tử vương tôn con cháu của vua sao? Nếu thái tử thật sự có ý mượn sức Trường Hưng Hầu phủ, vậy vị trí thế tử phi Hoài Lăng, dĩ nhiên là của Sở Cẩm Dao rồi. Nói không chừng, cái ghế thái tử phi, hai nhà bọn họ cũng có thể liên thủ tóm lấy. Trường Hưng Hầu nghĩ đến rất nhiều khía cạnh, Trường Hưng Hầu phủ, Hoài Lăng quận vương, thậm chí cả thái tử. Cuối cùng, Trường Hưng Hầu cười gật gật đầu, ôn hòa nói với Sở Cẩm Dao “Nếu đó là lễ vật Thang công công tặng cho con, vậy con cứ an tâm mà nhận lấy là được. Về chuyện đáp lễ đã có phụ thân lo.” Sở Cẩm Dao do dự “Nhưng mà cửa hàng…” “Cũng nhận lấy.” Trường Hưng hầu nghĩ thầm, Thái tử đã tình nguyện tốn chi phí lớn quanh co, lấy danh nghĩa Sở Cẩm Dao tặng lễ vật, vậy thì bọn họ làm sao lại phá hỏng ngụy trang của điện hạ chứ? Tự nhiên là kế liền kế, để cho tiểu cô nương nhận quà thật. Sở Cẩm Dao rất muốn nói cho Trường Hưng Hầu biết, mình cảm thấy lễ vật của thái tử không thích hợp, nhưng mấp máy một lúc, cuối cùng vẫn không nói. Những lời này, một tiểu thư khuê các như nàng nói ra, chung quy cũng cảm thấy như có ý đồ gì. Thái tử là người như thế nào? Tấm lòng rộng mở, quang minh lỗi lạc, làm sao có thể có loại tâm tư này? Có thể là mấy đại nhân trong cung thích tặng quà thế này. Cuối cùng, Sở Cẩm Dao ôm hộp gỗ còn nguyên về. Dọc đường đi, nàng luôn rầu rĩ, trở về viện, nhìn về hướng gian phòng phía Tây, bỗng chốc thấy quái dị. Vân Cẩm, thôn trang Cẩm Tú, trang sức… Sao nàng cứ có cảm giác, đồ Thang công công hay nói là đồ thái tử tặng, lại trùng hợp như vậy? * Ngày Sở Cẩm Nhàn xuất giá ngày càng gần. Tỷ muội Sở gia bình thường rất hay ồn ào cãi vã nhưng ngày xuất giá, càng gần trong lòng các nàng sinh ra luyến tiếc. Mấy cô nương không hẹn mà cùng ngừng cãi nhau, tụ họp lại chỗ của Sở Cẩm Nhàn. Sở Cẩm Nhàn ngồi thêu áo cưới, các nàng ngồi cạnh tự trò chuyện với nhau, thêu thùa may vá, ở cạnh Sở Cẩm Nhàn trải qua những ngày cuối cùng của tiểu thư khuê các. Mấy ngày nay, Sở Cẩm Dao dành phần lớn thời gian ở chỗ Sở Cẩm Nhàn. Sở Cẩm Dao vừa buồn vừa luyến tiếc, trưởng tỷ phải gả cho người khác rồi. Sở Cẩm Nhàn đi rồi, người đối xử thật lòng với nàng sẽ chẳng còn nữa. Hơn nữa, làm tiểu thư và trở thành tức phụ vợ rất khác nhau. Lúc còn là tiểu thư thì được cưng chiều, nhưng làm một tức phụ phải về nhà chồng hầu hạ, học quy củ. Mặc dù Sở Cẩm Nhàn gả cho đằng ngoại, có bà ngoại, cữu cữu quan tâm, nhưng cữu mẫu, cũng chính là mẹ chồng Sở Cẩm Nhàn, chung quy vẫn là người ngoài. Sở Cẩm Dao thật lòng lo lắng thay Sở Cẩm Nhàn, nhưng lại không muốn nói ra phá hỏng tâm tình chờ xuất giá của Sở Cẩm Nhàn, cho nên chỉ có thể ở trong phòng Sở Cẩm Nhàn càng ngày càng lâu, tận lực ở cùng với tỷ tỷ. Sở Cẩm Nhàn nhiều ngày nay bận rộn việc thêu thùa đồ cưới. Nhà quyền quý người ta sớm đã chuẩn bị xong đồ cưới, quần áo chăn đệm không phiền tiểu thư làm, đều đã có tú nương lo liệu, nhưng váy cưới của Sở Cẩm Nhàn, theo lý mà nói muốn tân nương tự tay thêu, cho dù thêu không xong, cũng cần thêu mấy mũi cho có dáng vẻ. Huống hồ, cho dù váy cưới có thể để nha hoàn hỗ trợ, nhưng thêu giày cho cha mẹ và em chồng, chẳng lẽ để nha hoàn làm giúp hay sao? Mấy ngày nay Sở Cẩm Nhàn lúc bận rộn việc này. Sở Cẩm Dao thêu thùa không tốt nhưng việc khâu vá lại rất tốt, nàng cũng giúp Sở Cẩm Nhàn làm công việc khâu vá chuẩn bị đồ về nhà chồng. Đồ của tỷ phu nàng làm thì không ổn, nhưng quà ra mắt cho vãn bối như túi hương nàng vẫn có thể làm. Sắc trời dần tối, Nhị tiểu thư và những người khác đứng lên, định cùng nhau về. Trước khi ra cửa, nàng ta hỏi Sở Cẩm Dao “Ngũ muội, muội có muốn đi cùng các tỷ không?” “Khăn này muội làm sắp xong rồi, muội cố làm thêm xíu nữa, thừa dịp hôm nay làm cho xong. Các tỷ đi trước đi!” Sở Cẩm Diệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hờ hững vén rèm đi ra ngoài. Lục tiểu thư sửa sang lại vạt áo, cười nói “Chúng ta đi trước đây. Đại tỷ, Ngũ tỷ, ngày mai gặp.” Sở Cẩm Nhàn đứng lên, phân phó nha hoàn “Tiễn các vị tiểu thư.” Sở Cẩm Dao đứng lên tiễn khách, chờ hai người tiễn mọi người về xong, Sở Cẩm Dao cầm chặt tay của Sở Cẩm Nhàn, nói “Tỷ tỷ, muội có thứ này tặng tỷ.” Sở Cẩm Dao hôm nay cố ý lưu lại, Sở Cẩm Nhàn đã sớm liệu trước. Nàng nói “Đi vào phòng nói.” Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm Dao bảo Linh Lung bưng khay lên. Nàng cầm lấy, đưa cho Sở Cẩm Nhàn “Tỷ tỷ, muội không có đồ gì tốt để đưa cho tỷ, đây là chút tâm ý của muội.” Trên khay một mảnh vải đỏ, hai bên khâu thêm đồng tâm kết, vừa trang nhã vừa vui mừng. Vẻ mặt Sở Cẩm Nhàn ấm áp, nói “Muội có phần tâm ý này là được rồi.” “Tiễn tỷ tỷ xuất giá, phí bao nhiêu tâm tư đều đáng giá.” Sở Cẩm Dao cười đem khay đẩy về phía Sở Cẩm Nhàn, “Tỷ tỷ, tỷ mở ra xem xem.” Sở Cẩm Nhàn nghe theo, cười xốc vải đỏ lên. Phía dưới mảnh vải đặt một hộp gỗ đàn hương được chạm trổ tinh xảo, phía dưới cùng đặt mấy bộ quần áo. Sở Cẩm Nhàn sờ sờ chất vải, lại mở hộp ra xem, kinh ngạc nói “Cẩm Dao, muội…” Sở Cẩm Dao nhanh tay ngăn Sở Cẩm Nhàn lại, làm động tác giữ im lặng “Tỷ tỷ, trong lòng tỷ biết rõ là được rồi, không cần thiết nói ra.” Sở Cẩm Nhàn nhìn đồ vật trong khay, sửng sốt “Này là chuyện gì?” Nàng vừa rồi chỉ mới sờ qua, mấy bộ quần áo ở dưới cùng toàn làm bằng chất liệu xa xỉ, mà đồ vậy trong hộp càng dọa người, thế nhưng có trọn bộ trang sức vàng nạm ngọc, còn có một đôi vòng ngọc. Sở Cẩm Nhàn biết những ngày này đãi ngộ của Sở Cẩm Dao tốt hơn nhiều lắm, lượng thức ăn tăng theo giống phân lệ của nàng, nhưng dù thế, thì sao Sở Cẩm Dao trong một thời gian ngắn lại có thể đưa ra một món đồ giá trị thế này? Sở Cẩm Nhàn hạ thấp giọng, hỏi “Sao muội lại có mấy món đồ này?” Sở Cẩm Dao cũng thấp giọng nói “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Thang công công ngày đó ở trên đường không?” Đương nhiên Sở Cẩm Nhàn nhớ. Hôm đó, lúc Trường Hưng Hầu nhắc đến Thang công công, nàng cũng có mặt, các nàng cũng chỉ từng thấy một vài vị nội thị mà thôi. Giờ Sở Cẩm Dao nhắc tới, nàng đoán ra ngay người ấy là ai, ngạc nhiên nói “Ông ta làm sao?” “Hôm đó chính ông ấy đụng vào giá gỗ, xong mắng rồi làm muội bị thương còn gì. Không lâu sau, ông ấy lấy danh nghĩa Tề chưởng quầy tặng rất nhiều đồ cho muội, trong đó có một vài món trang sức đá quý, tơ lụa. Muội giữ nhiều đồ vậy cũng chẳng dùng hết, chỉ tổ làm hỏng đồ, nên biến nó thành quần áo tặng cho tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ không ghét bỏ tay nghề non nớt của muội.” “A?” Sở Cẩm Nhàn giật mình “Ông ấy tặng muội thật hả?” “Vâng.” Chuyện Sở Cẩm Dao được tặng đồ toàn bộ người trong viện đều biết, nhưng mà vì sao được tặng, lại chỉ có lão phu nhân, Trường Hưng Hầu và Sở Cẩm Dao biết. Chuyện này rất có khả năng liên quan đến trong cung, Sở lão phu nhân và Trường Hưng Hầu đều biết rằng sự tình trọng đại, không hề hé lộ ra với bất cứ kẻ nào. Sở Cẩm Dao muốn trộm đưa điền trang cho Sở Cẩm Nhàn, nhưng lại không có cách nào để giải thích về lai lịch của tiền tài, đành nói hớ ra chút để Sở Cẩm Nhàn vững tâm lý. Sở Cẩm Nhàn trừng lớn mắt, vẫn cảm thấy như đang nghe chuyện huyền huyễn “Nhưng mà, ông ta là công công đấy! Ông ta sao có thể khom lưng chủ động nhận lỗi với chúng ta?” “Ai biết được.” Sở Cẩm Dao không nói cho Sở Cẩm Nhàn biết suy đoán của Sở lão phu nhân với Trường Hưng Hầu, chuyện không chắc chắn, không nên nói ra làm lòng người khó chịu. Nàng vu vơ nói “Có thể là bởi vì Thang công công là người của Đông cung, bọn họ sợ phải mang tiếng xấu việc phóng ngựa trên đường, việc này đối với thanh danh của thái tử điện hạ rất không tốt, lúc này mới lén dùng tiền để bịt miệng chúng ta.” Sở Cẩm Nhàn thấy hơi sai sai, nhưng mà không tìm được lý do khác, gật đầu “Có lý đấy. Chuyện bên ngoài chúng ta không cần quan tâm, nếu như bọn họ đưa tới, muội yên tâm nhận lấy là được, cũng còn phụ thân với nhị đệ thu xếp mà. Vừa lúc tiền trong tay muội cũng không nhiều, hiện tại có tiền bên người, đây là chuyện tốt.” Chuyện tốt sao? Sở Cẩm Dao nghĩ tới những rương đồ lớn đó, miễn cưỡng cười cười. Sở Cẩm Nhàn không biết rõ mọi chuyện, chỉ cho rằng đây là phần lễ vật thông thường, vì thế cũng thật lòng mừng thay cho Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Nhàn nói “Ở hiền gặp lành thôi. Tề chưởng quầy tặng hai rương vải dệt, hiện tại thái tử cũng sai người tặng lễ vật qua, bọn họ như thế, cũng không uổng muội liều mình cứu đứa nhỏ kia. A, đúng rồi, vết thương trên tay muội thế nào rồi?” “Không sao ạ.” Sở Cẩm Dao kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cho Sở Cẩm Nhàn nhìn, “Chỉ trầy da thôi, ngày đó nhìn đáng sợ, nhưng chỉ cần kết vảy liền không sao rồi.” Sở Cẩm Nhàn nhìn kỹ, trên tay Sở Cẩm Dao chỉ còn lại những chỗ kết vảy nhỏ nhỏ, miệng vết thương đã bắt đầu lên da non, xung quanh hồng hồng Sở Cẩm Nhàn thở phào “Cũng may không để lại sẹo. Lúc ấy nhìn vết thương của muội rõ nặng, tỷ còn lo lắng về sau sẽ ảnh hưởng không tốt đến muội.” “Muội cũng lo lắng điều này.” Sở Cẩm Dao rút tay về, chỉnh lại tay áo, nói, “Cơ mà muội phát hiện trong đống đồ Thang công công tặng có mấy bình thuốc bôi, muội bôi thử, hiệu quả tốt vô cùng. Muội cảm thấy những đại nhân vật của Đông cung không đến mức đổi ý đòi lại mấy bình thuốc đó nhỉ? Cho nên muội cầm lấy dùng.” Trực giác Sở Cẩm Nhàn mách bảo ở đây có chỗ không thích hợp, truy hỏi “Là thuốc gì?” Sở Cẩm Dao thở dài, không hiểu sao lại chột dạ, ngay cả giọng điệu cũng trở nên yếu ớt “Ngọc Ngân cao.” “Này hình như là ngự dược thì phải…” Sở Cẩm Nhàn nhíu mày nghĩ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “Cẩm Dao, muội đã từng gặp thái tử chưa?” “Chưa ạ.” Sở Cẩm Dao lập tức cao giọng phủ nhận, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề, “Sau khi về đây, muội chỉ ra khỏi cửa đúng một lần, sao có thể gặp nhân vật lớn thế được? Tuyệt đối chưa gặp.” Sở Cẩm Nhàn cũng hiểu là không có khả năng. Sở Cẩm Dao mười ba năm trước chỉ quanh quẩn Tô gia, sau khi hồi phủ vào cuối tháng Giêng, vẫn luôn sống dưới mí mắt bọn họ, đi đâu mà ngẫu nhiên gặp thái tử được chứ? Nếu Sở Cẩm Dao chưa từng gặp thái tử, vậy thái tử tặng mấy thứ đồ đó để làm gì? Nếu như nói Đông cung vì không muốn mất lòng dân nên mới dùng cách tặng lễ để chặn miệng Trường Hưng Hầu thì cũng có lý đấy. Nhưng có thể bỏ thuốc bôi ngự dụng vào trong rương lễ vật, không được chủ tử đồng ý, ai dám tự ý làm vậy? Vậy điều này càng kỳ lạ, không thân cũng chẳng quen, thái tử quan tâm đến những điều này làm gì? Lại còn tặng cho cô nương nhà người ta thuốc cao, hắn muốn làm gì? Sở Cẩm Nhàn nhíu mày suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, Sở Cẩm Dao an ủi nói “Có lẽ vị ở Đông cung sau khi nghe công công bẩm báo, vì bảo vệ thanh danh của Thái tử, nên mới hạ lệnh tặng đồ an ủi cho nhà chúng ta. Về phần thuốc bôi này có lẽ là người đó thuận miệng nhắc tới, đều là do hạ nhân tự mình sắp xếp.” Lời này nói có lý, những quý nhân trong cung đó chỉ cần mở miệng, chuyện còn lại đều có hạ nhân lo liệu. Đừng nhìn những lễ vật tinh xảo đó mà nghĩ nó cao quý thái quá, chỉ sợ đều là cung nhân phụ trách, thái tử ngay cả nhìn cũng chưa nhìn. Sở Cẩm Nhàn cảm thấy lời của Sở Cẩm Dao có lý, gật đầu nói “Nếu đã vậy, muội cứ yên tâm mà dùng là được, chuyện khác đừng quan tâm nữa. Vị kia chính là thái tử, mỗi ngày không biết phải gặp bao nhiêu chuyện, chuyện nhà chúng ta e là chỉ như bọt nước được khuấy nhẹ, chẳng mấy chốc liền quên rồi. Chúng ta và ngài ấy khác nhau một trời một vực, đời này cũng sẽ không gặp nhau, chúng ta yên tâm sống qua ngày là được rồi.” “Dạ, muội cũng nghĩ như vậy.” Sở Cẩm Dao nghe xong, tâm tình lập tức thả lỏng. Đối phương là thái tử, sao có thể có mưu đồ gì với nàng? Sở Cẩm Dao thôi suy nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái, vui vẻ đứng lên, bỏ quần áo mình tự tay làm ra, cười nói “Tỷ tỷ, tỷ xem muội thêu nếp gấp trên Vân Cẩm có đẹp không? Muội cố ý gấp đường viền này, chính vì phối với hoa văn của Vân Cẩm. Tỷ mau mặc thử xem!” Trong lúc tỷ muội hai người vui vẻ thử quần áo thì ở thư phòng, Trường Hưng Hầu Sở Tĩnh cân nhắc từng từ trong phong thư mời, nín thở ngưng thần để thư vào bao “Phải giao phong thư này đến tận tay điện hạ. Còn có, vật đáp lễ dâng lên thái tử đã chuẩn bị xong chưa?” “Lão phu nhân tự mình kiểm tra mấy lần, không có vấn đề gì rồi ạ.” “Vậy là tốt rồi.” Trường Hưng Hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem phong thư giao cho tâm phúc của mình, chính mắt nhìn đối phương ra khỏi phủ, hướng phương Bắc đi nhanh. … Hành cung Đại Đồng, Thang Tín Nghĩa tự mình đem phong thư cho Tần Nghi. Tần Nghi khó hiểu nhìn thoáng qua “Cái gì?” “Hồi âm của Trường Hưng Hầu, còn kèm theo một phần đáp lễ, muốn chúc điện hạ an khang. Nô tài đã phái người tạm thời nhận lấy.” “Ông ta tặng cho ta những thứ này để làm gì?” Hử? Cái này Thang Tín Nghĩa cũng không biết. Tần Nghi tự mình phân phó ông ta tặng lễ vật nhận lỗi cho phủ Trường Hưng Hầu, dù nguyên văn lời điện hạ không phải như vậy, nhưng nói cho cùng không phải là muốn dẫn đến điều này sao. Mặc dù là quà an ủi, nhưng bút tích của điện hạ cũng quá lớn rồi. Có điều, thái tử điện hạ từ trước tới nay ra tay đều không theo lẽ thường, Thang Tín Nghĩa nghĩ đến Tần Nghi cố ý phân phó như vậy, là có qua lại gì đó với Trường Hưng Hầu, hoặc là đang âm thầm truyền đi một vài tin tức. Nhưng mà, hiện tại Trường Hưng hầu hồi âm lại, Tần Nghi hỏi vì sao? Thang Tín Nghĩa cũng muốn hỏi vì sao. Thái tử rốt cuộc là đang làm cái gì? Hai mắt Thang Tín Nghĩa đã tối sầm lại vì đoán không ra ý của chủ tử. Ông ta thật sự sợ hãi. Mặt Thang Tín Nghĩa giống như người đã chết nhìn không ra cảm xúc gì, ông ta nói đâu ra đấy “Vậy nô tài bảo bọn họ trước tiên áp xuống, tạm thời không cần nhận. Đúng rồi, điện hạ, Trường Hưng Hầu còn đưa tới một phong thiệp mời, ngài có muốn xem qua không?” Đôi mắt Tần Nghi lạnh nhạt, bình tĩnh. Hắn thuận miệng hỏi “Thiệp mời gì?” “Thiệp cưới của đích tiểu thư nhà Trường Hưng Hầu, mời điện hạ tham gia.” Ánh mắt Tần Nghi lướt nhanh báo cáo trong quân, cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thế phất tay với Thang Tín Nghĩa. Thang Tín Nghĩa hiểu, điện hạ đây là không có hứng thú. Nói cũng đúng, Trường Hưng Hầu là gia tộc gì chứ, làm sao dám mời thái tử dự tiệc một cách đường đột như vậy? Sở Tĩnh lấy bản lĩnh đó từ đâu ra? Thang Tín Nghĩa chậm rãi lui về sau, đi được một nửa, đột nhiên bị Tần nghi gọi lại “Ngươi vừa nói hôn lễ của đích nữ1 nhà Sở Tĩnh?” 1Ý chỉ con gái của chính thất, tương tự như vậy, cụm “đích tiểu thư” là chỉ tiểu thư dòng chính, do vợ cả sinh ra. Còn nếu do thị thiếp sinh, sẽ gọi là “thứ nữ”. Thang Tín Nghĩa không rõ vì sao Tần Nghi hỏi điều này, thành thật đáp “Vâng.” Thang Tín Nghĩa vừa nói xong thì thấy thái tử dừng bút, ánh mắt lạnh như băng đảo qua “Nàng mới bao nhiêu tuổi, thế nhưng lại đính hôn rồi?” ← Chương trước Chương sau →

ngọc bội thái tử gia