Đường Trình Siêu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nói hợp tác cái gì chứ, bản vẽ thiết kế này là do Lisa thiết kế, nhưng nhà thiết kế Lisa lại bị tổng giám đốc Diệp giữ lại, tính toán này của tổng giám đốc Diệp thật đúng là rất rốt." "Tổng giám Thành tựu của Thiếu tướng Lê Đăng Dũng trên cương vị Quyền Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Công nghiệp - Viễn thông Quân đội Trong hơn 3 năm Thiếu tướng Lê Đăng Dũng là người "chèo lái" Viettel, có đến 2 năm cả thế giới chống chọi với đại dịch Covid Cà muối xổi có vị chua ngọt, giòn tan, thơm mùi của các loại gia vị sẽ là món ăn kèm tuyệt vời cho bữa cơm gia đình.Cách làm cà pháo muối xổi chua ngọt Sợ lộ chuyện ngoại tình, vợ diễn một vở kịch khiến chồng phải xấu hổ khi bị lật tẩy Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Chương 100: 100: Chương 98. Cập nhật chương mới nhanh nhất tại Truyentr.vn Ở đây, tôi gặp em, là con gái thứ hai của tổng giám đốc; em là giám đốc ban IT. Em xinh đẹp, giỏi giang, nhỏ hơn tôi 4 tuổi, vừa du học về, đã được gia đình sắp đặt hôn sự. Ngày thứ hai đi làm tôi gặp em, hơi giật mình và rung động một tí vì thấy một cô gái Trạng thái: Đang ra Tác giả Lâm Miên Miên - Truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi của tác giả Lâm Miên Miên kể về Nguyễn Tố là thiên kim thật vừa sinh ra đã bị ôm nhầm, sau này trở về lại bên cạnh bố mẹ ruột nhưng lại thay thiên kim giả gả cho người thực vật. Thật ra thì, thiên kim giả là người trùng sinh sống lại. ndcQzGm. Buổi trưa lúc Nguyễn Tố ăn cơm, cô nhận được điện thoại của mẹ Nguyễn gọi Nguyễn không tìm được người thích hợp để khóc lóc, người đầu tiên nghĩ đến là Nguyễn Tố."Tố Tố, con khuyên anh con đi, nó vậy mà nói với ba con muốn từ chức. Con nói xem anh con là nghĩ như thế nào a, công ty sau này còn không phải giao cho nó sao. Ba con sắp tức chết rồi, đã bác bỏ đơn từ chức của anh con. Nhưng hôm nay nó không đến công ty, nghe nói hai ngày nữa còn muốn đi nơi khác, cùng bạn bè hùn vốn làm kinh doanh gây dựng sự nghiệp!" Tâm thần và thể xác mẹ Nguyễn đều mệt mỏi, thập phần khó hiểu "Đây là làm cái gì chứ, người khác lập nghiệp là vì trong nhà không có công ty. Hiện tại trong nhà có sẵn công ty nó không ở lại, ngược lại muốn đi chịu khổ. Tố Tố, con đi khuyên anh trai con, bây giờ trong nhà này, nó chỉ nghe vào tai lời nói của con thôi."Anh hai muốn từ chức, tự mình lập nghiệp?Nguyễn Tố nghe được tin tức này, cũng không ngoài ý biết, Nguyễn Thụ Dương trước đây đã có suy nghĩ này rồi. Chỉ là không ngờ đến, anh nhanh như vậy đã có hành động."Tố Tố, con còn nghe không?" Mẹ Nguyễn thậm chí mang theo chút nức nở "Con về một chuyến đi, khuyên anh con, để nó ngàn vạn lần không cần làm chuyện ngốc nghếch. Đừng đối nghịch với ba con nữa, không có kết quả tốt đâu."Ánh mắt Nguyễn Tố ra hiệu với đồng nghiệp, rời khỏi bàn ăn, đi đến hành lang yên tĩnh, lúc này cô mới nói "Anh hai đã là người trưởng thành rồi, anh ấy có suy nghĩ của chính mình. Chúng ta tốt nhất vẫn nên tôn trọng anh ấy.""Sao mà được, lập nghiệp khó như vậy, bây giờ trong nhà đã có sẵn công ty, nó không làm cho tốt, ngược lại từ chức. Con không biết ba con tức giận thế nào đâu. Tố Tố, tình cảm giữa hai anh em con rất tốt, con giúp mẹ khuyên nó, có được không?""Con vẫn là câu nói kia, anh hai đã trưởng thành rồi, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, tốt nhất vẫn không can thiệp vào quyết định của anh ấy." Nguyễn Tố ngừng một chút "Anh hai có ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ rồi."Mẹ Nguyễn tựa hồ vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục khuyên Nguyễn Tố lập tức đưa điện thoại ra xa, giả bộ tín hiệu không tốt "Mẹ, con còn có việc, không nói nữa, tín hiệu không tốt!"Nói xong cô liền tắt cô nói với mẹ Nguyễn là không thể can thiệp vào cuộc sống của anh trai, nhưng sau khi tắt máy, ngẫm nghĩ vẫn là nhấn số gọi cho Nguyễn Thụ bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng điệu mệt mỏi "Tố Tố?"Không đợi Nguyễn Tố nói gì, Nguyễn Thụ Dương giọng điệu chắn chắn mà nói "Là mẹ kêu em khuyên anh phải không?""Em không nghĩ khuyên anh, chỉ là muốn biết chuyện là thế nào." Nguyễn Tố lại hỏi "Anh hai, anh thật đã quyết định rồi sao?""Ừ, quyết định rồi, ngày mai liền đi."Nguyễn Thụ Dương đối với nhà họ Nguyễn bao gồm cả công ty, đều thật sự rất thất vọng. Anh muốn thay đổi hiện trạng nhưng không đủ sức. Anh không muốn em gái Nguyễn Tố phải thay thế gả cho Quý Minh Sùng, nhưng anh không lay chuyển được người trong nhà. Sau này Nguyễn Tố đồng ý rồi, anh cũng nản lòng thoái lẽ chuyện này đã phá vỡ nhận thức của lòng anh, ba anh mặc dù có chút cứng nhắc nghiêm túc, nhưng cũng có thể xem là một người cha tốt. Mẹ anh mặc dù lỗ tai mềm dễ dàng bị người ta lừa gạt, nhưng tâm địa lương thiện. Còn về người em gái Nguyễn Mạn, có thể từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng. Nhưng trái phải rõ ràng, tuyệt đối không phải là người ích hiện tại, anh mới phát hiện những gì mà anh nhìn thấy có thể đều là biểu hiện giả cả nhà anh không có tư tưởng sai lệch, vậy thì Tố Tố sao có thể trở thành vợ Quý Minh Sùng được?Sỡ dĩ có kết quả như vậy là vì mỗi người đều đang thêm dầu vào lửa, mà ở phía sau, là lợi ích thôi cuối cùng tất cả những chuyện này đều do Tố Tố vô tội phải gánh chịu, vậy thì anh thà không tìm về em gái ruột của mình. Như vậy ít nhất Tố Tố có thể sống cuộc đời tự do của chính không muốn em gái của mình lẻ loi hiu quạnh qua hết một đời ở nhà họ Quý. Anh không cách nào yên tâm thoải mái giống như ba mẹ mình, cảm thấy Tố Tố gả đi cũng coi như là trả hết ân tình của nhà họ Quý.. Chỉ cần nghĩ đến cả đời này của em gái bị nhà họ Nguyễn hại như vậy, mỗi đêm anh đều ngủ không ngon. Cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là bản thân tự lập nghiệp kiếm tiền, sau này anh sẽ nuôi nhà họ Quý cả nhà lớn bé, anh sẽ trả cái ơn như nói trước đây anh còn chờ mong đối với cha mẹ, thì bây giờ cũng đã nhìn thấu bộ công ty cũng vậy, không khí cực kỳ không tốt. Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi lại từ đầu. Nhưng anh phát hiện, anh ở công ty căn bản không làm chủ được, cũng không có cách nào thi triển quyền cước. "Được" Nguyễn Tố nói "Vậy anh hai, trong tay anh còn tiền không? Hay là.."Lời cô còn chưa nói hết, Nguyễn Thụ Dương đã ngắt lời cô "Có, tiền của em thì giữ cho tốt đi, để lại mà dùng."Trong lòng anh nói, Tố Tố, cho anh vài năm, anh nhất định sẽ nghĩ cách làm nên thành tựu. Đến lúc đó anh sẽ giúp đỡ nhà họ Quý, chuyện báo ân, nên để người làm anh như anh đảm nhận.* * *Vốn dĩ Nguyễn Tố muốn nói với anh tin tức tốt là Quý Minh Sùng đã tỉnh lại rồi, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vì trước đây cô và mẹ Quý đã thương lượng qua, hy vọng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cũng không hy vọng người không liên quan đến cửa làm phiền Quý Minh Nguyễn Thụ Dương rời nhà, vừa hay đụng phải Nguyễn Mạn trở nói Nguyễn Mạn đối với nhà họ Nguyễn một chút tình cảm cũng không có, vậy thì cũng không phải. Cô ta luôn xem ba Nguyễn mẹ Nguyễn như ba mẹ của chính mình. Trong lòng cô ta nhớ rõ, kiếp trước là anh trai luôn giúp đỡ cô, cũng chỉ có anh vì cô mà tranh luận, để cô ta không phải gả qua nhà họ Quý. Sau này bất kể là lúc nào, chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại, chỉ cần là cô ta cần đến, anh sẽ nghĩ cách xoay này, cô ta nghĩ cô ta không cần gả qua nhà họ Quý nữa, anh trai nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng cô ta không ngờ đến, anh trai sẽ vì như vậy mà xa cách với cô ta."Anh hai.."Nguyễn Mạn lúng ta lúng túng mở Thụ Dương dừng lại bước chân, nhìn về phía Nguyễn mạn biểu tình thập phần lạnh nhạt."Tại sao anh lại muốn từ chức đi ra bên ngoài?" Nguyễn Mạn có chút vội vàng "Có phải ở công ty không hài lòng? Hay là, em đi nói với ba một tiếng, để ba thăng chức cho anh. Hoặc nếu anh thật không muốn làm việc ở công ty nữa, em để Lâm Hướng Đông đầu tư mở cho anh một cái công ty, có được không?"Nguyễn Thụ Dương không để ý đến lời này của cô ta, chỉ nói "Em tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi."Đây cũng là dựa trên cảm tình bao nhiêu năm mà cho lời xong anh liền đi, để lại Nguyễn Mạn sửng sốt ngây ngốc đứng ở đó.* * *Hôm nay Đậu Tương tan học sớm, thằng bé không đi chơi với các bạn nhỏ mà đến bệnh viện. Bây giờ ngày nào nó cũng muốn gặp Quý Minh Sùng. Tuy là Quý Minh Sùng không có cách nào đáp lại quá nhiều với nó, nhưng nó vẫn cực kỳ vui mẹ Quý đi phơi quần áo, Đậu Tương ngồi trước giường bệnh, rất hiểu chuyện mà vươn bàn tay mũm mĩm ra mát xa cánh tay cho Quý Minh còn nhỏ, chỉ sợ dùng hết sức lực cũng không có hiệu quả quá lớn. Nhưng nó có lòng như vậy cũng đã làm cho Quý Minh Sùng vui khi xảy ra chuyện, anh rất thích đứa cháu trai này, cũng từng nghĩ qua sau này sẽ đưa cháu trai đi đá bóng. Lúc đó Đậu Tương còn là một đứa bé bụ bẫm, đứa bé chỉ biết ê ê a a. Hiện tại trong nháy mắt, nó đã lớn như vậy, đã trở thành một tiểu nam tử hán, vừa hiểu chuyện vừa thông Tương lúc trước nói rất nhiều. Bây giờ Quý Minh Sùng tỉnh lại rồi, còn có thể dùng mắt động nghi để đáp lại nó vài câu, nhiệt tình của nó nháy mắt tăng vọt. Một bên mát xa cho Quý Minh Sùng, một bên chia sẽ chuyện thú vị ở nhà trẻ "Tiểu Mẫn không thích ăn cà rốt, buổi trưa ăn cơm luôn thừa lúc cô giáo Bánh Quy không để ý, lén đưa cho con. Hết cách rồi, con chỉ đành ăn. Thím nói, ăn nhiều cà rốt rất tốt cho mắt, có đúng không?"Quý Minh Sùng nhớ đến đôi mắt kia của Nguyễn xác sáng ngời lại trong lẽ cô cũng ăn rất nhiều cà động nghi phát ra âm thanh "Đúng vậy."Đậu Tương tức khắc được an ủi không ít "Con đã nói thím sẽ không lừa con mà. Thím nói cận thị rất đau khổ, thím cho con ăn rất nhiều cà rốt, còn ăn nhiều dâu tây. Đúng rồi, thím còn không cho con xem ti vi, xem điện thoại quá lâu.."Kỳ thật Đậu Tương cùng Quý Minh Sùng nói về Nguyễn tố là nhiều nhất. Thằng bé quá thích thím, gặp người liền nói thím nó tốt như thế nào, nghiễm nhiêm đủ tư cách để trở thành một tiểu fan động nghi một lần nữa phát ra tiếng "Nghe lời thím."Đậu Tương dùng sức mà gật đầu "Con nghe lời thím, thím đối tốt với con, con biết. Con còn biết, thím không chỉ tốt với con, còn tốt với bà nội, cũng cực kỳ tốt với chú!""Ồ."Quý Minh Sùng "..."Cái mắt động nghi này dùng rất tốt, nhưng cũng có lúc không tốt như anh có thể nói chuyện, vậy anh có lẽ sẽ nói là "Ồ?"Đây là một loại nghi vấn, ý tứ là cổ vũ đối phương tiếp tục mắt động nghi nói ra chính là rất bình đạm "ồ", giống như đối với chuyện này không hề quan tâm đến, hơn nữa giọng điệu rất thiếu may Đậu Tương chỉ là một đứa bé đơn thuần, còn không hiểu quá nhiều thứ, chỉ cần chú đáp lời nó, nó liền có thể nói tiếp. Ngữ khí bình bình "ồ" này không có tiêu diệt đi nhiệt tình của nó. Nó đếm trên đầu ngón tay nói "Thím mỗi ngày đều chăm sóc chú, buổi tối đều thức dậy mấy lần. Còn có, thím sẽ hỏi bà nội, trước đây chú thích cái gì. Khi còn ở nhà, thím nấu cơm đều sẽ làm một món mà chú thích ăn, thím còn đẩy chú đi tắm nắng. Dù sao thì thím đối xử với chú rất tốt!"Không đợi Quý Minh Sùng trả lời cái gì, Đậu Tương chau mày, có chút tức giận nắm chặt tay "Cái cây nho kia quá quá đáng rồi, suốt ngày bắt nạt thím. Trong hôn lễ trước đây, cô ta còn cười nhạo thím không có nhẫn! Chú, con thay chú đáp ứng thím rồi, đợi sau khi chú tỉnh lại, nhất định sẽ mua cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất. Chú nhớ chưa? Con đã thay chú đáp ứng rồi!"Quý Minh Sùng trong chốc lát cũng không biết làm sao tiếp cái chủ đề nít có đôi khi đơn giản, có đôi khi cũng sẽ đặc biệt tinh ý. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này hiển nhiên bị Đậu Tương hiểu lầm, vẻ mặt nó không thể tưởng tượng được mà nói "Chú, chú không phải không đáp ứng chứ? Không phải chứ?"Nó cảm thấy chuyện mua nhẫn là chuyện vô cùng đơn không phải nó không có tiền, thím cũng không muốn nhận nhẫn của nó, thì nó đã sớm mua cho thím rồi!Chuyện đơn giản như vậy mà chú cũng làm không được sao?Trước khi Đậu Tương phát điên, mắt động nghi cuối cùng cũng phát ra âm thanh "Con còn nhỏ."Đậu Tương tuy rằng phần lớn thời điểm đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nó rốt cuộc vẫn là con nít. Con nít không nghĩ phức tạp như người lớn, thấy yêu cầu nhỏ như vậy cũng bị bác bỏ, nó khiếp sợ cực kỳ!Chú cũng không chịu mua nhẫn cho thím! Vậy sau này cũng sẽ không mua xe hơi điều khiển từ xa cho nó! Máy bay càng là không cần nghĩ đến!Thế giới quan của Đậu Tương đều bị điên đảo như nó nghe được hiểu biết được, chú là người lợi hại nhất trên đời này, nhưng bây giờ là có chuyện gì vậy?Sập nhà rồi!Không chỉ Đậu Tương có ý kiến, chiếc nhẫn nam trên ngón áp út của Quý Minh Sùng cũng bắt đầu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm."Chúng tôi không tốt sao?""Chúng tôi không đẹp sao? Tại sao muốn đổi chúng tôi? Không chấp nhận!""Chủ nhân, chúng tôi là Tố Tố liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cùng những cái đồ đê tiện yêu diễm bên ngoài không giống nhau. Những cái đó đều là tốt mã dẻ cùi, không có nội hàm!""Quả nhiên là vợ tôi nói đúng, đàn ông nhân loại đều là dễ thay đổi, đứng núi này trông núi nọ.. vẫn là Tố Tố tốt nhất, cô ấy khẳng định sẽ không vứt bỏ chúng tôi."Quý Minh Sùng cảm thấy rất đau đầu "..." CHỒNG THẬT THIÊN KIM LÀ ĐẠI LÃO TOÀN CẤPTên khác TỔNG TÀI SIÊU CẤP GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI/ĐỪNG RỜI XA ANHTác giả Lâm Miên MiênDịch Hoàng HươngNgôn Tình - [Dịch] Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Lâm Miên MiênThể loại Ngôn tình, hiện đại, xuyên sách, trùng sinh, ngọt dài 111 trình đăng truyện Mỗi ngày một thiệu truyện​Nguyễn Tố là thiên kim thật vừa sinh ra đã bị ôm nhầm, sau này trở về lại bên cạnh bố mẹ ruột nhưng lại phải thay thiên kim giả gả cho người thực vật. Thật ra thì, thiên kim giả là người trùng sinh sống lại. Cô ta biết Quý Minh Sùng sẽ không tỉnh lại, hơn nữa không bao lâu sau nhà họ Quý sẽ phá sản. Thế là cô ta thiết kế để đẩy hôn ước với Quý gia cho Nguyễn ta đợi Nguyễn Tố bị mẹ chồng hành hạ, kết quả mẹ chồng nàng dâu lại thân thiết như mẹ và con ta đợi Nguyễn Tố góa bụa, kết quả Quý Minh Sùng lại ta đợi Nguyễn Tố nghèo khổ, vì cuộc sống mà bôn ba, kết quả Quý Minh Sùng lại lật mình trở thành tổng tài mà tất cả mọi người đều phải ngước cuộc vấn đề là từ đâu mà ra?* * *Không có ai biết được, Quý Minh Sùng trong suốt năm năm hôn mê vì tai nạn xe đã xuyên qua vô số thế giới. Ở mạt thế tàn khốc chém giết, làm nên cơ nghiệp ở thời cổ đại khắc nghiệt. Cuối cùng luyện thành một thân đầy kỹ năng. Khi trở về thế giới hiện thực, lại được tin anh có một người đầu, mẹ anh nói "Tố Tố là một cô gái tốt, con phải đối xử tốt với nó một chút."Anh nói "Chúng con chưa lãnh chứng, con có thể xem cô ấy như em gái."Sau này, mẹ anh nói "Người bạn kia của con.. mẹ thấy rất xứng với Tố Tố, hay là?"* * *Nguyễn Tố ban đầu gả cho Quý Minh Sùng là vì trả ơn. Đợi khi anh tỉnh lại, nhìn thấy anh càng lúc càng lớn mạnh, cô cảm thấy đã đến lúc phải rời đi quả, một đêm kia Quý Minh Sùng lại tìm đến cô, hèn mọn bắt lấy cô không buông, khàn khàn giọng ".. Đừng rời xa anh." -Cảm ơn khi Nguyễn Tố nghe thấy đầu tiên là sửng sốt, sau mới phản ứng lại được là Quý Minh Sùng nói với nhấp môi cười nói "Xem ra anh có thể dùng mắt động nghi rất thành thục."Cô rất vui vì đủ loại dấu hiệu cho thấy, đầu óc Quý Minh Sùng không có vấn Viễn cũng rất vui, trong các ca bệnh mà anh nghiên cứu, có một bộ phận người thực vật sau khi tỉnh lại đều có chướng ngại trí lực hoặc nhẹ hoặc dĩ người thực vật hôn mê không tỉnh, trên bản chất mà nói là vì đại não chịu tổn giờ trí năng của Quý Minh Sùng không có vấn đề, từ các loại báo cáo kiểm tra mà xem, thân thể của anh cũng đang hồi phục dần này đối với nhà họ Quý mà nói tuyệt đối là tin tức tốt nhất trong suốt mấy năm tại Quý Minh Sùng không có cách gì mở miệng nói chuyện, mắt động nghi cũng không thể thật sự thay thế anh để biểu đạt tất cả cảm xúc ra vậy trước mắt, cũng chỉ có thể tiến hành giao lưu đơn dụ, tôi đói rồi, tôi khát rồi, tôi buồn ngủ rồi các Quý Minh Sùng uống sữa bò xong, Nguyễn Tố lại cầm tờ báo chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi "Anh có thích nghe em đọc cái này cho anh không, em là chỉ chuyện trên báo tài chính."Trong lòng cô cảm thấy Quý Minh Sùng muốn tìm hiểu, nhưng lại có chút không chắc lẽ đại não anh còn trong thời kỳ hồi phục, cô nói những chuyện này có khi nào trong chốc lát anh không cách nào tiếp thu được không?Hoặc là anh cũng muốn yên tĩnh một chút?Quý Minh Sùng nhìn về phía mắt động nghi, qua một hồi, âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên trong phòng bệnh "Thích."Nguyễn Tố nghe âm thanh này, trên mặt hiện lên ý cười nhàn đây cô chưa từng tiếp xúc với Quý Minh Sùng, lúc này cũng nhịn không được mà tưởng như anh có thể nói chuyện, trên mặt cũng có thể thể hiện cảm xúc, lúc anh nói chữ "thích" này sẽ là dáng vẻ gì? Cũng giống như mắt động nghi, máy móc và không có tình cảm sao?"Đã biết." Nguyễn Tố thấy anh muốn nghe cô nói chuyện liền không tự chủ mà bắt đầu nói nhiều hơn, giống như khi anh còn chưa thức tỉnh vậy, có cái gì cũng đều nói với chủ động nói với cô "cảm ơn em" cùng với "thích", dễ dàng phá bỏ ngăn cách trong lòng phòng bệnh, ngoại trừ mắt động nghi ngẫu nhiên phát ra âm thanh, còn lại đều là âm thanh ôn hòa mềm mại của Nguyễn Tố."Thật ra lúc trước khi anh còn hôn mê, mỗi ngày em đều đọc báo tài chính cho họ nói, trước đây anh thích cái này, vậy anh có nghe thấy em đọc những cái đó không?"Đây là việc mà Nguyễn Tố muốn làm rõ cũng là nghe đồng nghiệp cùng đơn vị nói, có người hôn mê cũng có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài. Không biết có phải là thật gian to lớn, việc lạ gì cũng bác sĩ không phải cũng nói rồi sao, các dấu hiệu trên người Quý Minh Sùng đều là kỳ trước đây ngoại trừ đọc báo tài chính cho Quý Minh Sùng ra, cũng sẽ kể những chuyện không vui mà bản thân cô gặp đó, còn bóc nhiên xem Quý Minh Sùng như là nơi trút tâm như anh có thể nghe thấy..sẽ công khai xử tội?Đậu Tương tựa hồ cũng suy xét tới điểm này, hôm nay còn ngượng ngùng xoắn xít hỏi cô, những lời lúc trước nó nói với chú, có phải chú đều nghe thấy rồi..Vậy thì không xong thật rồi!Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Đậu Tương, Nguyễn Tố đồng ý với nó, sẽ giúp nó hỏi rõ vấn đề Tố thân mang trọng trách, nhân cơ hội liền hỏi chuyện mà cô và Đậu Tương đều muốn khi hỏi xong, cô nhìn chằm chằm Quý Minh Sùng, đợi chờ đáp án của anh."Không có."Nghe được lời này, Nguyễn Tố thở phào nhẹ khi Quý Minh Sùng hôn mê, linh hồn đã không ở trong thân thể này nữa, làm sao có thể nghe được âm thanh của thế giới bên Tố gật đầu, tiếp tục cầm tờ báo, nhẹ giọng nói "Vậy em đọc tiếp, tin tức này liên quan đến thị trường chứng khoáng, có khả năng em ngắt câu không đúng.""Được."Quý Minh Sùng nhắm mắt lại, có loại cảm giác không thể tưởng tượng thân anh bây giờ không thể cử động được, nhưng nghe Nguyễn Tố đọc báo, anh vậy mà còn cảm thấy thích vậy, thích thể là năm năm qua tinh thần anh đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến nỗi bây giờ trải qua thời khắc nhàn rỗi này, giống như là một hồi Quý Minh Sùng ngủ rồi, Nguyễn Tố nhìn thời gian, đã là mười giờ đông khí hậu hanh khô, hai ngày nay cô không có thời gian để ý đến chính giờ thừa dịp còn chưa quá muộn, cô tìm trong túi xách mặt nạ mà chị gái lễ tân tặng cô, rồi đi vào là thời gian thuộc về riêng cô, cô rất hưởng thụ thời khắc đắp mặt nạ ngồi ở một bên, cầm điện thoại lướt lướt vòng bạn bè, lại xem trên mạng có hàng ngon giá rẻ gì rất thích mua đồ trên giờ nhà họ Quý có thêm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, đều là cô cũng thích chăm sóc bản thân, giống nữ đồng nghiệp trong đơn vị đi dạo mua quần áo, thích dưỡng cũng là một người rất bình thường rất bình thường trong thế giới rộng lớn Minh Sùng ngủ không bao lâu lại tỉnh là phản ứng bình thường, anh đã tính toán tốt nói cục thời không có công dân sau khi về hưu đều không thể dung nhập vào trong sinh hoạt của người bình như luôn sống trong thế giới xuyên nhanh, có thể tình huống sẽ tốt hơn một một khi ngừng lại, có thời gian hồi tưởng lại những thứ trong quá khứ, vậy không thể nghi ngờ là ác khi anh tỉnh lại, nhìn một vòng, những chỗ mà tầm mắt anh có thể nhìn đến đều không thấy Nguyễn nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ đi đâu rồi?Anh nhìn trần nhà, đại khái phát ngốc như vậy gần mười phút đồng hồ, vẫn không đợi được Nguyễn Tố trở không khỏi nhớ đến cảnh trong mơ vừa mơ, người anh em một giây trước còn cùng anh vào sinh ra tử, giây sau liền xảy ra chuyện đại khái còn chưa thoát ra khỏi loại trạng thái này, giờ phút này cũng nhịn không được mà suy nghĩ, cô hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?Nghĩ nghĩ, anh nhìn về phía mắt động nghi, không bao lâu sau, mắt động nghi phát ra âm thanh "Có đó không?"Không có đáp Minh Sùng lại nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay chiếc nhẫn kia bình thường nói không ít, sao bây giờ lại an tĩnh như vậy? Thời khắc mấu chốt lại tuột dây Tố đang mua hàng trên mạng, chuẩn bị mua thêm cho Đậu Tương vài bộ quần áo lựa chọn, mơ hồ nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, cô vôi vàng bóc mặt nạ không kịp rửa sạch tinh chất còn dính trên mặt mình liền xông ra nhiên mắt động nghi vẫn đang kiên trì bền bỉ mà phát ra âm thanh, không ngừng lặp lại một câu kia -"Có đó không?"Nguyễn Tố cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đến bên giường bệnh, thấy Quý Minh Sùng tỉnh rồi còn có chút kinh ngạc "Sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"Quý Minh Sùng còn chưa mượn mắt động nghi để giải thích, đã nghe được nhẫn nữ mới nãy không lên tiếng giờ phút này chửi ầm lên "Đồ chó thật quá đáng! Em nhịn không nổi nữa rồi a a Tố không dễ dàng gì đắp mặt nạ lại có thể thả lỏng xem điện thoại một lát, hắn lại làm phiền! Lại làm yêu!"Khuôn mặt cô đắp mặt nạ vẫn chưa rửa sạch, trên mặt cũng còn một chút dấu Minh Sùng lúc này mới sáng tỏ."Không có gì." Anh biểu đạt ý tứ của mình như khi ngẫm nghĩ, anh trịnh trọng xin lỗi "Thật xin lỗi."Nguyễn Tố không rõ nguyên do, vẫn là cười cười "Không có việc gì thì tốt."Trong phòng còn có nữ nhẫn khinh thường hừ nhẹ một tiếng.* * *Ngày thứ hai, Nguyễn Tố và mẹ Quý đổi ca với nhau, trong phòng bệnh có một người đến thăm Quý Minh đến là chị của Thịnh Viễn – Thịnh Vi năm nay đã qua tuổi ba mươi, là một người giỏi qua thời điểm cô đến không khéo lắm, Quý Minh Sùng vừa mới ngủ không bao Quý cũng không nỡ đánh thức con trai bèn cùng Thịnh Vi ra ngoài phòng bệnh nhỏ giọng nói dĩ Quý Minh Sùng và Thịnh Viễn là bạn tốt của nhau, cũng là vì sự tương đồng trong thế bối cạnh của Thịnh Viễn khôntg tệ, tổ tông cũng là nhân vật vang là đến đời ba Thịnh Viễn thì không ổn của Thịnh Viễn không giữ được gia nghiệp, công ty cũng dần đi vận khí của con trai con gái ông không tồi, một nam một nữ đều cực kỳ có tiền Vi là chị gái, thủ đoạn năng lực đều có, cô tiếp nhận công ty từ tay ba ngoái, cô cùng thiếu gia có tiền có thế nhà họ Triệu liên hôn, dựa vào mối hôn sự mang đến lợi ích này, tập đoàn Thịnh Thị cũng đi vào quỹ đạo càng ngày càng tốt Thịnh viễn đối với kinh doanh không có hứng thú, lựa chọn học tin tưởng với năng lực của mình, theo thời gian anh sẽ trở thành bác sĩ có tiếng trong nhà họ Quý xảy ra chuyện, Thịnh Vi cũng muốn giúp đỡ, chỉ là lúc đó tình huống quá phức dù Thịnh Vi dốc hết toàn lực e là cũng khó mà thay đổi cục huống hồ lúc đó Thịnh Vi đã là người ra quyết sách của Thịnh thị, cô không thể không lo cho lợi ích của công là những việc cô có thể làm có thể giúp cũng có Quý là một người minh bạch, trước giờ không bao giờ cưỡng cầu người khác giúp đỡ, thậm chí cho đến bây giờ, bà cũng không cúi đầu nhờ vả ra cũng không phải bà coi tôn nghiêm quan trọng hơn hết là, trong lòng bà vô cùng rõ ràng, tình người là có hạn, dùng một lần liền ít đi một Thị phá sản là kết cục đã định, không ai có thể thay đổi, cần gì đánh cược tất cả mặt mũi mà đi cầu xin người khác? Sau này con trai trở thành người thực vật, bà cũng rõ ràng, người thực vật có thể tỉnh lại là dựa vào kỳ tích, có cầu ai cũng vô ân tình này bà tích góp lại từng chút, chờ đến khi bức bách không chống đỡ nổi mới có thể dùng không phải là người vô tư, bà cũng có lòng ân tình này, hoặc là giữ lại sau này lót đường cho Đậu Tương, hoặc là giữ lại cho con trai Minh vậy cũng không đến mức sau khi bà buông tay, hai người kia đều không có ai lòng Thịnh Vi rất bội phục mẹ Quý, mặc dù hiện tại nhà họ Quý đã phá sản nhưng bà vẫn giống như trước đây."Bá mẫu, bây giờ Minh Sùng tỉnh lại rồi, bác cũng yên tâm rồi nhỉ?" Thịnh Vi góp vui "Con thấy bác cũng trẻ ra vài tuổi sợ mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ được đi?" Mẹ Quý mỉm cười gật Vi lại hỏi "Cái đó, con dâu của bác đâu?""Tố Tố đi làm rồi." Mẹ Quý cười "Nó làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, tan làm sẽ đến bệnh viện, bình thường đều là nó chăm sóc Minh Sùng."Cô và Nguyễn Mạn cũng có duyên gặp mặt mấy lần, ấn tượng cũng không tốt phần Nguyễn Tố, càng là chưa gặp mặt qua mấy này nghe được mẹ Quý đánh giá cao Nguyễn Tố như vậy, cô cũng không khỏi kinh ngạc nói "Xem ra bác rất thích cô ấy."Mẹ Quý nghe lời này của Thịnh Vi, cũng sửng trước bà không hề thích Nguyễn giờ sau khi trải qua vài chuyện, bà biết Nguyễn Tố là người tốt, là đứa trẻ có lương tâm, nhưng..Thái độ của bà đối với Nguyễn Tố đã biến thành tán thành cùng yêu thích sao?"Con bé rất tốt." Mẹ Quý không trả lời chính diện câu hỏi này, mà là vẻ mặt buồn bã nói "Nó là người cố chấp, cũng là người có lương a, luôn cảm thấy bản thân đã nhận được ân nghĩa của nhà họ Quý, liền cam tâm tình nguyện ở lại thường chia sẻ với bác cũng không ít, là một đứa trẻ tốt."Thịnh Vi không biết rõ tình hình thực tế, bèn nói "Thật đúng là một người cố trước đây nghe nói, cô ấy là bị ba mẹ mình và Nguyễn Mạn kia thực, nhà họ Nguyễn này đối với cô ấy cũng không tính là quá tốt, cô ấy hà tất phải tận tâm tận lực như thành thật họ Nguyễn khẳng định là mang ơn nhà họ Quý, muốn báo đáp cũng nên là ba mẹ cô ấy báo đáp! Nhưng mà nói lại thì, tính tình cô ấy như vậy cũng thấy cô ấy đối xử với bác, với Đậu Tương cũng không còn gì để không bác cũng không nói cô ấy là đứa trẻ tốt."Mẹ Quý biết Thịnh Vi là đang hiểu lúc bà muốn giải thích, điện thoại Thịnh Vi vang Vi là người ra quyết sách của Thịnh Thị, bình thường công việc rất bận, gác điện thoại xong liền đi phòng bệnh, Quý Minh Sùng sớm đã tỉnh dậy, cũng đã nghe được đoạn hội thoại của mẹ Quý và Thịnh không hiểu biết nhiều về Nguyễn mà theo như những lời này cùng với lời đôi nhẫn và biểu hiện của cô mà xem, cô dường như lương thiện đến mức không có nguyên hồ thường xuyên bị người khác bắt nạt, ai cũng có thể gây khó địa tốt thì tốt, chính là tính tình quá mềm mỏng, không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi khó trách vừa nãy mẹ anh nhắc đến, giọng điệu lại phiền muộn như giờ cổ Quý Minh Sùng có thể cử động với biên độ nhìn hướng đồ vật đang bày trên tủ, bánh bao dường như còn đang tản ra hơi ấm..

tổng giám đốc siêu cấp giàu có là chồng tôi